Page 341 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 341
Quê Hương và Nỗi Nhớ
hành, làm như vậy chẳng khác gì bỏ vợ mình cho kẻ thù, bỏ
nhà mình cho giặc.
Hùng quyết định bám biển bằng cách đem hết số
tiền vốn dành dụm được ra xây nhà, một ngôi nhà rộng
nhất xóm, để nói với mọi người rằng anh sẽ sống ở đây, sẽ
tiếp tục đi biển, tiếp tục ra khơi và mang về đất liền những
mùa cá, mùa tôm, mùa mực, để nuôi sống làng chài này vì
anh yêu nó như chính cuộc đời anh.
Người ta chức trọng quyền cao, họ tuyên bố đao to búa
lớn về chủ quyền biển đảo về danh dự dân tộc nhưng vẫn
không dám ra biển để cùng ngư dân bảo vệ quê hương, còn
anh không biết hùng hồn vung đao chém gió, chỉ biết âm
thầm ngày ngày bám biển, đối mặt với kẻ thù và chấp nhận
rủi ro.
Mấy năm trôi qua, anh và những ngư dân xóm chài này,
những người coi biển là nhà vẫn tiếp tục cuộc hành trình đầy
thách thức.
Hùng cười nhạo vào những quan chức ngực mang đầy
huy chương sao đỏ sao vàng, miệng hét vang những câu khẩu
hiệu vô nghĩa, trống rống trong những buổi lễ ra quân rầm
rộ mỗi đầu năm. Hò hét xong thì họ rút lui, chỉ còn lại những
ngư dân đơn độc ra khơi với cái rét như cắt
da xé thịt của gió lạnh đầu mùa.
Hùng không quan tâm và không chờ đợi ai từ đám người
đó, anh sẽ sống chết cùng biển vì biển là nhà, là quê hương,
là máu thịt của anh.