Page 342 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 342
Tuyển Tập Văn Thơ Lạc Việt
Hùng ra khơi, trên mặt nụ cười rạng rỡ và trong tim
anh mang theo nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ vợ con trong
mỗi
chuyến đi xa.
Và một lần đi không trở lại.
Đó là một buổi chiều u ám, biển xanh nổi giận với những
cột sóng cao như núi đánh vào bờ cát vào gềnh đá, những
người dân làng chài, có người nước mắt lưng tròng, có người
gào thét như điên như dại vì mất con, mất cha, mất chồng.
Họ đón thi hài mấy ngư dân bị lính Trung quốc bắn chết từ
Hoàng sa trở về, nhưng không có Hùng.
Theo những người bạn sống sót của anh kể lại, tàu anh
bị tàu Trung quốc tấn công trong đêm khi đang chuẩn bị trở
về sau chuyến hải hành bội thu với con thuyền đầy cá mực,
Hùng bị trúng đạn vào đầu và chết tại chỗ, mấy người bạn bị
thương, tàu chìm trong bóng đêm đen như mực, thi thể Hùng
bị nước cuốn trôi, không biết đi về đâu. Các bạn nói rằng, đó
là do lời thề của anh “chết cũng không rời biển”.
Từ đó làng chài vắng bóng anh, nhưng lòng uất hận của
người dân làng chài về cái chết của mấy ngư dân đã biến họ
thành những người lính cảm tử, họ thề chết để giữ biển và
dùng sinh mạng mình để khẳng định chủ quyền quốc gia.
Và cũng từ đó cứ chiều chiều bà Thân thẩn thờ ngồi trên
một bờ cát cao nhìn ra biển, từ đây bà có thể thấy từng chiếc
tàu vào bến, và bà ở đây để chờ Hùng con trai bà về. Như
vậy đã năm năm rồi.
341