Page 57 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 57
Quê Hương và Nỗi Nhớ
chạy trốn từ Bắc vào Nam, năm 1975 lại tiếp tục chạy trốn
quân thù, tôi cũng lao thân tìm con đường sống tự do đánh
đổi sinh mạng trên biển cả…
Nước Mỹ đã mở rộng cánh cửa yêu thương, dang tay
đón nhận dân tỵ nạn Việt Nam bước đầu ngơ ngác đặt chân
đến, được tiền trợ cấp, được hướng dẫn đi học sinh ngữ từ
trường ESL, được các cơ quan giới thiệu việc làm.
Người VN sẵn có tính chuyên cần, chăm chỉ và lo xa,
nên với thời gian không bao lâu đã có chút tiền rủng rỉnh
trong tay, có điều kiện nghĩ đến người thân đang khổ cực bên
quê nhà, và các anh Thương Phế Binh VNCH chịu đựng
cảnh nước mất nhà tan mà thân thể lại chịu tàn phế.
Chứng kiến những việc làm của các hội đoàn tại Bắc
Cali thật cảm động, tất cả các hội quân nhân đều chạy ngược
chạy xuôi phân phối vé, những người vợ lính năm xưa đi vào
các chợ mời mọc khách hàng, các đài truyền hình, truyền
thanh đọc đi đọc lại mẫu quảng cáo không biết bao nhiêu lần
trong ngày…
Tôi được chị bạn giao xấp vé, tuy suốt ngày đi cày bận
rộn công việc, nhưng tối lại tôi gọi phone mời mọc. Có lần
vợ chồng tôi đến thăm người lớn tuổi và cũng có ý mời vé,
tiền bối nói khi thấy tôi chìa vé đại nhạc hội “Xuân nhớ
người Thương binh VNCH”
- Tốt, tốt lắm những việc làm này
Tôi mở cờ trọng bụng
- Dạ rứa là bác ủng hộ mua vé dùm nhé