Page 55 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 55
Quê Hương và Nỗi Nhớ
Hàng xóm nhìn anh quá tội nghiệp, nhưng thời điểm đó,
nhà ai cũng ăn khoai, bo bo độn, họ chỉ biết trao tình thương
khi thì cho củ khoai, lúc thì cho củ sắn, hoặc cây nhà có trái
chín hái cho anh, hơn chút thì cho chén chè mỗi khi nhà họ
cúng giỗ. Anh như cái bóng bên lề với nhiều tủi hờn đau đớn.
Hai năm sau chị Quý Dung tốt nghiệp và nhận nhiệm sở
bệnh viện trong Nam vùng miền Tây. Gia đình chị cũng thu
dọn vào Nam.
Mùa hè với những đêm khuya đầy oi bức. Giấc ngủ đến
thật khó khăn, cửa sổ phòng tôi nhìn ra đường, nhìn xuyên
qua khoảng sân rộng nhà anh, có hàng cây trứng cá, có hàng
rào rực đỏ những hoa Dâm Bụt. Đêm đêm tiếng đàn anh vang
vọng cả xóm. Tôi nằm yên nghe anh cất tiếng cao
“Thôi thì em chẳng còn yêu tôi, leo lên cành bưởi khóc
người rưng rung...”
Giọng anh gào lớn như run rẫy thêm
“Thôi thì thôi để mặc mây trôi
Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi”
Tôi nhìn vào khoảng không của bóng tối, tôi biết anh
đang nhớ chị Quý Dung, anh hát cho nỗi lòng tràn ra, cho
vơi bớt niềm đau
“Chim ơi chết dưới cội hoa