Page 51 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 51
Quê Hương và Nỗi Nhớ
- Hình như anh Trọng đang trồng cây si trước ngõ nhà
chị Quý Dung thì phải…, hình như anh ấy chỉ cần thấy bóng
chị thấp thoáng bên khung cửa sổ thì anh mới chịu đi về
Thế rồi người thanh niên vào đại học Khoa học đến năm
thứ 2 thì đến tuổi động viên nhập ngũ. Ngày tháng trôi qua
trong chiến tranh, dân làng quê chạy lánh VC lên thành phố
sinh sống, nơi thành phố mỗi ngày đều có những trận pháo
kích rớt trúng nhà dân. Cảnh tang thương diễn đều trước mắt
tôi hình ảnh những ngôi nhà sụp đổ, tiếng la hét, tiếng khóc
ai oán, tiếng chưởi rủa oán hận VC.
Tôi đã trở thành cô thiếu nữ… trăng tròn, ngơ ngác trước
những đám tang với hình ảnh người quả phụ chỉ hơn tôi vài
tuổi đã chít vành khăn trắng đau thương. “Ngày mai đi nhận
xác chồng, ra đi để thấy mình không là mình ...” bản nhạc
hằng nghe trên Radio buồn não nuột khiến tôi ít nhiều phải
suy tư về chiến tranh
Trên con đường Đinh Bộ Lĩnh đi đến ngôi trường Thành
Nội mỗi ngày, vẫn luôn nghe thấy tiếng xe cứu thương chở
thương binh vào quân y viện trong Mang Cá, tôi thẩn thờ
dừng lại nhìn theo chiếc xe chạy khuất trong nỗi hồi hộp bần
thần...
Vài năm sau tôi thấy anh trở về thăm nhà trong bộ quân
phục rằn ri Thuỷ quân lục chiến mang lon Trung uý. Mỗi khi
hoàng hôn xuống, chúng tôi vẫn thấy anh thả bộ ngang nhà
chị Quý Dung mắt liếc nhiều lần vào trong. Lúc đó chị đang
theo học ngành y khoa, chị có nét đẹp thanh tú, nhẹ nhàng
với làn da trắng và mái tóc dài rất Huế.