Page 87 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 87

Quê Hương và Nỗi Nhớ
          chí là sẽ nhận được vài lời khen của ông xã trong bữa tối, khi
          mà bên ngoài tiếng mưa rơi lộp độp nghe rất não nề trong cái
          thời điểm những tin tức “mắc dịch” liên tục đưa lên trên TV.

              Thình lình chuông điện thoại reo vang...
              – Chị đã nghe gì chưa? Tiếng chị sui nhà thơ Tuyết Vân
          từ San Jose gọi. – TV mới thông báo bắt đầu ngày mai sẽ
          đóng cửa hết khắp nơi, và mọi người phải ở trong nhà. Chị
          đã mua đầy đủ thức ăn và các thứ thuốc men cần thiết chưa?

              Tôi giật mình. Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ không mở
          TV, không lên net mà đã có thay đổi lớn vậy sao.  Bữa giờ
          toàn nghe các nơi khác có lệnh đóng cửa chứ chưa đến thành
          phố tôi, dù cũng thuộc miền Bắc Cali nhưng cách San jose
          đến hơn một tiếng đồng hồ chạy xa lộ.

              Tuần trước, tôi đã đi mua thức ăn gạo nước dự trử. Khi
          đó chưa đến nỗi chộn rộn lắm, hàng hoá chợ còn rất nhiều,
          tôi định lấy thêm vài  bao gạo để  dành ăn cho được mấy
          tháng. Nhưng chợt nhớ đến một chia sẻ trên FaceBook tôi
          tình cờ đọc của cô gái Việt lấy chồng Nhật nên dừng lại.
          Chuyện chỉ nhỏ xíu vài dòng thôi, mà làm cho tôi cảm động
          và nhớ mãi. Cô kể, ngày hôm trước lúc nghe tình hình bệnh
          dịch tràn lan có thể mọi hoạt động ngoài xã hội sẽ ngừng lại,
          cô đi đổ đầy một bình xăng. Khi về người chồng Nhật của
          cô đã mắng tại sao không đổ nửa bình và chừa lại nửa bình
          kia cho những người khác. Tôi rất xúc động và khâm phục,
          người dân Nhật có tinh thần tự trọng và tính nhân văn rất
          cao, hèn chi đất nước họ phục hồi và tiến tới văn minh nhanh
          chóng sau cuộc tàn phá bỡi bom nguyên tử trong đệ nhị Thế
          Chiến. Và hôm ấy tôi chỉ mua một bao gạo. Nghe nói mấy
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92