Page 89 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 89
Quê Hương và Nỗi Nhớ
Lái xe dưới cơn mưa tầm tã, không khí lạnh ùa cả vào
xe làm tôi tưởng tượng đến mấy cái bánh xèo giòn rụm mà
nuốt nước bọt một cách tiếc nuối, lát nữa về thì bánh đã
nguội mất tiêu rồi! Tưởng đã khuya Walgreen vắng vẻ,
không ngờ khi tôi đến bãi đậu xe tìm chẳng ra chỗ trống, phải
chạy qua chợ Safeway bên cạnh. Đậu xe xong tôi lội thẳng
một mạch vào khu vực thuốc Tây vì chỉ cần một ít thuốc cảm
ho. Tôi áp dụng cái cách “tránh xa hai mét” luồn lách qua
các dãy hàng hoá ít người. Khách hàng vẫn vô ra đông
nghẹt, nhất là ở khu vực thuốc Tây, chắc họ cũng mới vừa
nghe tin tức như tôi nên chạy tới đây mua…cú chót. Vừa đi
vừa né, bước chân zich zắc, mắt láo liên, tôi ngạc nhiên nhìn
những dãy kệ thuốc Tây trống trơn trống hoác. Đặc biệt,
thuốc cảm, thuốc ho, và Tylenol đã biến mất sạch sành sanh.
Thất vọng, tôi lượn qua lượn lại chỗ quầy thuốc nhiều
lần, nín thở mỗi khi đến gần ai đó dù mũi miệng đã có khăn
che. Bất thình lình, có một tiếng ho rõ to bên cạnh. Tôi chưa
kịp quay đầu lại thì những người xung quanh đã vội bước
tránh ra xa, đến nỗi có người va vào tôi thật mạnh. Tôi cảm
thấy lành lạnh sau gáy. Chết rồi. Không biết cái cô vừa đụng
vào tôi ấy đã có từng về từ chuyến du lịch Châu Âu, hay đi
trên tàu Princess, hoặc du lịch tới China để coi người ta ăn
Tết Mặt Trăng hông nữa. Tôi nhìn cô ta nhưng cô không
thèm để ý gì đến tôi, hoặc nói lời xin lỗi như cái văn hóa Mỹ
thường ngày, mà cô và những cái đầu xung quanh đều quay
ngoắt lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông Á Châu vừa
mới ho bằng những đôi mắt…hình viên đạn. Ông ta như cảm
giác được sự sợ hãi của mọi người nên lấy tay che miệng và
bước vội đi.