Page 131 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 131

Văn Thơ Lạc Việt

               Cái Tết thứ bảy anh ở trong tù. Trại tù cho tù nhân được
            nghỉ  lao  động.  Trong  năm,  bọn  anh  chỉ  được  nghỉ   hai
            ngày.  Đó  là  ngày  Quốc  khánh  XHCN   và  ngày Tết.  Bữa
            cơm ngày Tết được thêm hai lát thịt mỏng dính mà họ gọi
            là “cải thiện”. Ngày này là ngày hạnh phúc nhất trong năm.
            Anh em bạn tù ngồi quay quần tán gẫu, hồi tưởng lại những
            cái Tết xa xưa , thời đại hoàng kim xưa cũ. Những cái Tết
            trong quá khứ thật huy hoàng. Thịt thà bánh mứt ê hề. Nhà
            nào cũng cỗ bàn thịnh soạn. Pháo nổ vang đầu làng, cuối
            xóm… Đang lúc say sưa kể lễ chuyện trò để quên đi cảnh
            tù đày đói khổ, những người tù chợt nghe những tiếng kẻng
            vang lên. Tiếng kẻng báo tập họp khẩn. Đã quen với hiệu
            lịnh khẩn. Tù nhân lẹ làng chạy đến tập họp tại sân trại. Ai
            nấy hồi hộp lo âu. Không biết chuyện gì sẽ xả đến cho họ
            đây?Liệu họ có phải chuyển trại đi nơi khác. Long Giao?
            Suối  Máu?  Phú  Quốc?    hay  sẽ  bị  đày  ra  tận  ngoài  Bắc?
            Trên khuôn mặt cuả mọi người đều hằn lên vẻ lo lắng. Khi
            ai  nấy  đã  tề  tựu  đông  đủ  theo  từng  tổ.  Trưởng  trại  mới
            thong  thả  đọc  quyết  định  tạm  tha  cho  một  số  trại  viên  “
            Theo chủ trương khoan hồng cuả Đảng và  Nhà nước Xã
            Hội Chủ Nghĩa. Xét rằng trong quá trình lao động và cải
            tạo, một số anh em  đã có biểu hiện tốt, có tinh thần giác
            ngộ cao, tuân thủ theo kỷ luật của trại nên được xét tạm tha
            về  với  gia  đình,  dưới  sự  quản  chế  của  điạ  phương  trong
            vòng ba năm…”  Tù nhân im phăng phắc. Ai cũng hy vọng
            có tên mình trong danh sách sắp được nêu ra. Đứng giữa
            nhóm bạn bè cùng hoàn cảnh. Anh cũng có chung niềm hy
            vọng. Cho mọi người cùng được thả ra, thoát khỏi địa ngục
            trần gian này. Và rồi, anh vơi dần hy vọng khi bên tai anh
            oà  vỡ  những  tiếng  reo  mừng  mà  tên  anh  vẫn  chưa  được
            nhắc đến. “ Nguyễn Xuân Lâ …m” , Tổ phân Số….Đúng
            thật tên anh vừa được xướng lên đó ư? Nước mắt Anh chợt
            ứa ra trên khuôn mặt đen sạm, nhăn nheo qua những năm
            tháng tù đày khổ ải. Anh sẽ gặp lại mẹ già qua bao năm
            tháng tù đày xa cách. Anh sẽ gặp lại người chị gái tảo tần
            với đàn con dại. Và, một mơ ước mong manh, Anh sẽ tìm
            về những làng xã quanh Bảo Lộc tìm lại cô bán hàng rong

                                       130
   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136