Page 130 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 130

Quê Hương và Tình Yêu

            canh rau nhưng lỏng bỏng nước là nước. Bọn anh thường
            nói  đùa  là  canh    “toàn  quốc”.  Ăn  uống  thiếu  thốn  kham
            khổ, lại làm việc vất vả nặng nhọc nên anh nào cũng ốm
            như ma đói, mặt mày xanh xao bệnh hoạn. Có người chịu
            không nỗi đã phải bỏ mạng trong tù.
               Sau hôm gặp gỡ cô bán hàng rong. Người tù đi làm với
            tinh  thần  phấn  chấn  hơn.  Quảy  đôi  thùng  lên  vai,  anh  đi
            thật  nhanh,  bước  thật  lẹ  làng…miệng  huýt   sáo  liên  hồi.
            Buổi sáng qua đi. Sau buổi ăn trưa, anh bắt đầu nôn nóng
            chờ mong, nhất là sau hai giờ chiều, khoảng thời gian mà
            ngày hôm trước anh gặp người con gái…Ngồi dựa lưng vào
            một gốc thông, anh đưa mắt dõi theo con đường ngày hôm
            qua  bóng  hồng  xuất  hiện.  Ngồi  thật  lâu,  không  biết  bao
            nhiêu bạn tù đã gánh vượt qua  mà người anh trông đợi vẫn
            không xuất hiện. Một nỗi thất vọng dâng lên. " Một cô gái
            nhan sắc tầm thường , chỉ vài câu thăm hỏi, hai gói chè ,
            một gói thuốc lá…đã khiến ta xao động? Đã khiến ta ngẩn
            ngơ.  Đã  khiến  ta  thất  vọng  khi  người  ấy  không  đến?  Có
            phải ta đã yêu? Đâu vội vàng yêu đến vậy? " Hỏi và tự trả
            lời. Thật buồn rầu. Anh uể oải đứng lên tiếp tục công việc
            của mình. Đôi gánh trên vai dường như nặng , nặng thêm…
               Tháng  ngày  dần  trôi,cô  gái  không  một  lần  trở  lại…
            Người tù  vẫn tiếp tục trong kiếp sống đoạ đày, cực khổ.
            Mùa hè nóng nung người, gánh nặng oằn vai, mồ hôi nhễ
            nhại, nhớp nhúa. Mùa đông đến , lạnh lẽo, giá buốt. Sáng
            thức dậy tê cóng những đầu ngón tay nhưng những người
            tù vẫn phải thức dậy sớm, làm những công việc nhàm chán
            đó. Lặng lẽ, ít nói, anh lại càng âm thầm lặng lẽ hơn.
                Đông  tàn,  Xuân  đến  …Các  bạn  tù  thêm  một  lần  hy
            vọng vì cứ mỗi độ Xuân về là có đợt phóng thích. Hơn sáu
            năm trôi qua trong trại cải tạo. Bao nhiêu lần hy vọng là
            bấy nhiêu thất vọng. Anh không còn mơ, hết hy vọng trở
            về. Dễ gì một người tù bị kết án là gây nhiều nợ máu với
            nhân dân như anh. Vả lại, chẳng bao giờ họ đưa ra toà, kêu
            án thì làm gì biết được ngày ra. Ngày trở về thật xa, xa lơ
            lắc!!…



                                       129
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135