Page 127 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 127

Văn Thơ Lạc Việt

            nuôi, mẹ anh đều len lén dúi cho anh vài chục bạc. Anh cẩn
            thận  khâu vào trong chiếc quần đùi phòng khi hữu sự.
               Nhìn theo bóng cô gái đi khuất sau dãy đồi. Anh vội vã
            lấy   gói  chè ra ăn.  Cho  gói  chè vào miệng,  cắn rách đầu
            miếng túi ni lông, anh nhẩn nha mút…Vị béo của đậu xanh,
            của nước dừa trộn lẫn vị ngọt của đường, thêm mùi thơm
            dịu của vani từ từ thấm vào lục phủ ngũ tạng. Chao ơi ngon
            quá! Có lẽ đây là món chè ngon nhất trong cuộc đời anh.Từ
            từ nhấm nháp thêm gói chè thứ hai, người tù mới thong thả
            đứng dậy quảy đôi  thùng đi  nhanh ra hầm  chứa. Sau đó,
            anh lại quày quả trở về trại gánh tiếp. Trời gần tối, công
            việc cũng đã xong. Anh sung sướng đem thùng ra bờ sông
            rửa. Lục tìm trong hóc cây sồi cạnh bờ sông. Anh lôi ra một
             cục xà phòng được quấn kỹ trong bọc nhựa..
               Cởi chiếc  áo sơ  mi  rách tả tơi  và chiếc quần đùi  may
            bằng bao cát, máng lên một nhánh cây. Xoa xà phòng khắp
            người xong anh nhảy ùm xuống sông. Con sông Đại Bình
            nước  mông  mênh  .  Vùng  vẫy  bơi  lội  trong  quãng  sông
            vắng. Anh thấy khoan khoái vô cùng. Trong ngày giây phút
            này là giây phút tuyệt vời nhất mà các bạn tù, ngoài tổ gánh
            phân ra có mơ ước cũng không có được. Trong tù tổ gánh
            phân là cực nhọc và chịu dơ bẩn nhất nhưng bù lại  có đôi
            chút  tự do và no đủ hơn cả. Quảy  gánh lên vai,  bước  ra
            khỏi lán trại là họ có thể tạm quên những hà khắc, nghiệt
            ngã trong kia.  Lúc đầu bọn anh đi đâu cũng bị cai tù kè kè
            một bên. Phải đi theo sau những thùng phân bốc mùi không
            chịu nỗi, thêm nữa qua theo dõi  biết các anh không thể bỏ
            trốn. Họ để các anh vào tổ “ tự giác”.Anh cũng không có ý
            định trốn trại vì không muốn liên lụy gia đình. Anh chỉ cầu
            mong sao được về sớm để đoàn tụ với mẹ già đang sống cô
            độc, mòn mỏi đợi con ngoài thị xã.Từ ngày được chuyển
            vào tổ gánh phân, anh khoẻ lên đôi chút, không bị những
            cơn đói lả  hành từng đêm. Cơm ăn không đủ no, với sức
            thanh niên như anh mà mỗi bữa chỉ  được một chén cơm
            trộn khoai hẩm làm sao anh chịu nỗi. Anh cũng không còn
            bị những cơn sốt rét mà lúc nóng lên anh đã gào thét như
            điên trong đêm tối. Cũng ở trong tổ này, sau khi lén lút đào

                                       126
   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132