Page 173 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 173
Văn Thơ Lạc Việt
của biển ... Ca khúc Hoa Tuyết là hai chữ cuối từ một lá thư
rất thơ rất nhạc đã đóng lại vĩnh viễn hộp "nhớ" chứa cây
vỹ cầm yêu dấu của đời tôi.
Vài năm sau nữa, cây đàn vỹ cầm của nghệ sỹ đất Phù
Tang Yoshica tặng tôi ngày ấy được thả trôi ra Half Moon
Bay cùng một ngọn nến trắng thắp trên mặt thùng đàn ...
Vịnh Nửa Vầng Trăng đêm nay trăng tròn nhưng rất
lạnh, lạnh như tôi. Lạnh như xác thân Yoshica một lần ra
khơi để rồi không bao giờ trở lại. Nhưng dư âm những bài
Thiền Ca của nàng, của tôi vẫn muôn đời là một tấu khúc
không ngưng nghỉ, mãi mãi và bất tận. Note nhạc này vừa
ngưng đã kéo theo sau một chuỗi âm thanh khác, tiếp nối
không ngừng...
Những note biến tấu cũng tinh khiết vô ngần như những
bông hoa truyết trắng bay bay dưới trời đông.Tôi uống say
mèm rồi ôm Guitar nhảy theo đàn vỹ trong bóng trăng
chênh chao sóng sánh cùng nước triều dâng, trước khi chặn
bàn tay phải lên thùng gỗ giả theo âm thanh của âm sắc
Nguyệt Cầm tấu lên một bản thiền ca cuối cùng.
Thủy thần không nhận một gã hát rong bụi đời bạt mạng.
Tôi lại chán nản, rã rời leo lên bờ cát lạnh giá ngồi thức
trắng với một đêm trăng mười sáu.
Ca khúc Hoa Tuyết chính là dư âm những note nhạc
giao hòa từ Yoshica hóa hiện ...
Xin nguyện cầu linh hồn em vĩnh hằng nơi đất Phật!
Mong cái Ngã sẽ không làm cho tôi phải bơi ngược về
dòng sông kỷ niệm đau thương này, dẫu chỉ một lần.
Hình như không phải là tình yêu! Nàng sống độc thân,
mồ côi bố mẹ, không người thân thích... trong khi tôi đã là
một "đóa hoa" có chủ.
Gọi cho đúng nghĩa, thuần túy tôi gọi là Tình Nghệ Sỹ
Và Yoshica cũng đồng ý như thế!
Vĩnh biệt Yoshica, vĩnh biệt Vỹ Cầm, vĩnh biệt một
cánh hoa bay của tôi...
Vĩnh biệt!
172