Page 171 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 171
Văn Thơ Lạc Việt
Thời gian vừa đủ huyên thuyên xã giao sáu mươi phút
đồng hồ. Khi đã an vị trên chiếc phản lực hai động cơ,
những hạt bụi trắng xóa vô nhiễm như nàng bên ngoài cửa
sổ máy bay vẫn làm ấm nơi góc nhỏ trái tim vốn vô cùng
nhạy bén và tha thiết của một nghệ sỹ bất đắc dĩ nơi tôi.
Bởi, thời gian sau này, tôi không còn thiết tha gì với ánh
đèn sân khấu đã từng gắn bó ba mươi năm nữa.
Các buổi trình diễn tại địa phương hay xuyên bang tại
chốn tạm dung, đa phần dành cho những buổi Ca nhạc giúp
vui cho các mục đích từ thiện, các dịp ra mắt thơ,sSách của
bạn bè và thân hữu mà thôi.
Mùa xuân năm sau, chúng tôi gặp nhau tại thủ đô nước
Nhật. Chúng tôi trao đổi nhạc cụ cùng nhau để ghi nhớ
những giờ phút hữu duyên ngắn ngủi đời nghệ sỹ. Một mới
khởi nghiệp vươn lên như cánh én mùa xuân vút cao tầng
mây, một đang như cánh chim bạt gió giả từ non xanh chao
lệch xuống chân đồi.
Yoshica đi đón tôi tại phi trường Tokyo vẫn là một Yoshica
của mùa thu năm trước. Mùa thu thay lá, duy nàng chỉ thay
vào món tóc có màu nâu sẫm, cài chiếc nơ trắng mà tôi đã
kịp mua khẩn cấp và cài vội vàng lên mái đầu xanh hôm ấy
như vật lưu niệm lần đầu hạnh ngộ.
Biết tôi thích uống và hay nghiên cứu về các loại danh
trà, đồng thời cũng là một môn sinh trà đạo Việt Nhật,
Yoshica ghé một tiệm bán trà nổi tiếng mua một hộp trà
xanh.
Ngọai ô Tokyo vắng lặng. Tuyết reo như những cánh
bướm trắng nhỏ lượn lờ phiêu diêu trên đồi. Không gian
tĩnh lặng và êm ả như Thiền thất chúng tôi đang tọa thị.
Qua khung cửa kính cũ kỹ đầy vết rạn tuyết rơi trắng xóa.
Tuyết đan vào không gian, mịt mù như những cánh hoa
bay. Ôi đẹp quá, đẹp vô ngần! Một cảm giác an nhiên tự tại
tràn ngập tâm hồn, Thiền ca "Trở Về" cũng đã từ đây bước
vào khúc dạo đầu cho giai điệu sau này.
Cả hai thức trắng đêm ở hậu liêu một cảnh chùa, cũng là
nơi người nghệ sỹ trẻ vừa tốt nghiệp Nhạc Viện Tokyo trú
thân; đơn giản và đạm bạc như nàng. Thức trắng một đêm
170