Page 170 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 170
Quê Hương và Tình Yêu
của những vị khán thính giả bất đắc dĩ trong phòng chờ
cùng vang lên rộn rã ...
Nhìn cung cách cười chào cám ơn mọi người, tôi biết
ngay đây là một nghệ sỹ chuyên nghiệp đã từng trình diễn
sân khấu, mặc dầu chưa đủ dạn dày tuổi nghề. Đóa anh đào
hé nở trên môi hồng thật duyên, duyên như sự gặp gỡ hôm
nay giữa hai nghệ sỹ, cùng màu da khác chủng tộc. Một bắt
đầu khởi nghiệp và một chuẩn bị giả từ cái nghề bạc bẽo
nhất trên trần đời này!
Âm nhạc quả thật không biên giới, và những thang âm
không cần ngôn ngữ.
Duyên khởi!...
Tuyết vẫn rơi bên ngoài ... Hai nhạc cụ đã an vị trong
hộp đàn tự lúc nào, Một cái ôm hôn cám ơn hồn nhiên
không màu sắc.
Nụ hôn trong như sương, trắng như tuyết.
Chỉ là hai tâm hồn nghệ sỹ cảm nhau vì tài, mến nhau vì
cái tình đồng nghiệp.
Thế thôi!
Trời còn thương tôi nên... Ôi! thứ tiếng Anh ngọng
nghịu của tôi với nàng thực dễ thương và mỏi tay!
Yoshica có nét đẹp hoang dại, mạnh mẽ và thóat tục của
ngọn Phú Sĩ sơn. Khi nàng không cười, ánh nhìn nghiêm
khắc mà vị tha như của một Thiền Sư khổ hạnh đã giác
ngộ; nỗi đam mê âm nhạc của nàng, cũng như tôi là vô tận.
Có một cái gì khuất phục và thu hút quyến rũ được ngay
đối phương ngay giây phút ban đầu. Một sự khoan dung độ
lượng không cần thiết đối với một người theo nghiệp cầm
ca như nàng, như chúng tôi!
Thốt nhiên, cảm giác vừa trân quý vừa ngưỡng mộ một
danh cầm thủ vỹ vầm khiến tôi bỗng trở nên đạo mạo như
một kẻ tu hành chân chính. Hơn nữa, kiểu cách hài hước
chuyện trò sở trường của tôi không có đất dụng võ, khi
hàng rào ngôn ngữ đã hiên ngang án ngữ trước mười sợi
dây đàn cộng lại.
Chia tay tại nơi vừa sơ ngộ, hai phi cơ cất cánh theo hai
phương trời cách biệt.
169