Page 289 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 289

Văn Thơ Lạc Việt

            nhiễu nhương này, “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với Ma mặc
            áo giấy” đó con?
               Gã im lặng gật đầu khe khẽ rồi lặng lẽ leo lên lầu vào
            phòng  ngủ  Mẹ  đã    dành  riêng  cho  gã,  gã  nằm  “phịch”
            xuống giường, tay vắt lên trán, nghĩ ngợi để hoạch định kế
            sách cho sự sinh tồn của mình…
               Gã tự nghĩ, trước tiên phải gặp vợ để lo giấy tờ ly dị đã,
            có  duyên  không  nợ  thì  chẳng  nên  làm  khó  nhau  làm
            gì….Sau đó “thăm dân cho biết sự tình” rồi mới tính gì thì
            tính….
               Vài ngày sau, do sự sắp đặt của em gái gã, vợ chồng gã
            gặp lại nhau tại một quán nước gần nhà,
                Hẹn  ước  là  10  giờ  sáng,  thì  10  giờ  30  gã  mới  khệnh
            khạng bước vào quán, gã có thói quen khi ra đường là quần
            áo phải chỉnh tề, do vậy hôm đó nếu nhìn bề ngoài, khó ai
            có thể biết được gã mới ở tù về, khách quan mà nhận xét thì
            trông gã cũng còn “bắt mắt” ra phết!
               Vợ gã ngồi cúi mặt xuống bàn, như đang đăm chiêu suy
            tính, luôn tay quậy ly nước đá chanh giờ đã lạt đường vì
            chờ đợi gã…;
               Gã bước đến bàn vợ gã đang ngồi, khoan thai tự kéo ghế
            ngồi đối diện vợ, sau hơn bảy năm trời xa cách, vợ gã trông
            chững chạc và “đẫy” người hơn trước, gã lên tiếng chào vợ
            một cách khách sáo:
               -Chào em, em mạnh khỏe chứ?
               -Vâng, thưa anh, em mạnh khỏe.
               Chợt  gã  giật  mình  khi  phát  giác  ra  vợ  mình  hình  như
            đang mang thai, chiếc áo sơ mi trắng chật ních nơi bụng, đã
            là minh chứng cho những phỏng đoán của gã, gã gật gù đầu
            hỏi khẽ:
               -Em đang mang thai?
               -Vâng, em đã có thai được hơn bốn tháng.
               -Cuộc sống bây giờ của em ra sao?
               -Cũng  ổn  anh  ạ,  em  đã  có  một  cháu,  cháu  này  nữa  là
            cháu thứ hai với anh ấy.
               -Em có hạnh phúc không?     -Dạ vâng, bây giờ anh biết
            hết mọi chuyện rồi, mình có duyên nhưng không phận, em

                                       288
   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294