Page 294 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 294

Quê Hương và Tình Yêu

            sát nhau, có độ chừng 20 tới 30 chỗ cho những người khốn
            khó ở được…
               Khách sạn này được thành hình, là nhờ vào lòng từ tâm
            của một người đàn ông độc thân, ông ta ít có mặt tại đây,
            nhưng xuốt ngày ông ta đi tìm kiếm những người bị HIV
            đem về săn sóc và cưu mang.
               Nơi  đây  chỉ  tiếp  đón  và  thu  nhận  những  người  cùng
            hoàn cảnh, mọi người không muốn gặp ai khác nữa, sở dĩ
            vợ chồng gã vào được nơi này, vì Thắng trước đây khi còn
            sống, thường ca hát và đàn guitar cho mọi người nghe, hay
            nói chuyện tiếu lâm để mọi người vui và nhất là Thắng rất
            thương  người,  ai  nhờ  việc  gì  cũng  sẵn  sàng  nhanh  nhẹn
            giúp đỡ ngay, nên chi, khi gã nói gã là anh ruột của Thắng,
            thì mọi người vui vẻ cho vợ chồng gã vào thăm họ….
               Vợ gã mang hai  giỏ đựng đầy bánh tét, và hai  con gà
            sống thiến biếu mọi người, còn gã thì biếu họ 04 cây thuốc
            lá  Marlboro,  ai  cũng  vui  và  chuyện  trò  thân  mật  với  vợ
            chồng gã, gã ở chơi đến chiều mới từ giã họ ra về…
               Trên đường về, vợ gã nghẹn ngào khóc xuốt đường đi,
            còn gã thì tâm hồn như bay bổng, chơi vơi, nghĩ suy trăm
            mối…
               Qua những mẩu chuyện được biết, gã thật thương cảm
            vô vàn cho tình trạng oan khiên của họ,
               Một ông già cười héo hắt khi nói cho gã biết:
               -Ngủ dậy mà thấy tim mình còn đập là vui lắm rồi ông
            bà ơi!
               Người khác nói:
               -Ông bà biết không, hàng ngày, tụi tui có nhiều lúc đang
            tâm sự vui vẻ với nhau, bỗng có người lên cơn co giật, trối
            trăn vài câu rồi nhắm mắt xuôi tay là chuyện thường trong
            ngày, thông thường thì ở đây có ngày cũng 02 hay 03 người
            nằm xuống…
               Lại có người nói:
               -Ông bà thấy đấy, có nhiều người chỉ còn là bộ xương
            khô, nằm lặng im, mắt mỗi ngày mỗi bớt tinh anh đi, đôi
            lúc cố rướn người, quơ tay quơ chân tỏ vẻ như muốn diễn
            tả một điều gì, nhưng nào ai hiểu đuợc họ muốn gì, ngày

                                       293
   289   290   291   292   293   294   295   296   297   298   299