Page 297 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 297
Văn Thơ Lạc Việt
đường quan hệ tình dục lúc nào mà không hay biết
nữa…Thử máu đi thử máu lại vài lần, vợ chồng gã thật sự
đã mắc phải chứng bệnh quái ác này, suy đi tính lại, hai vợ
chồng mới phát hiện, nguyên nhân có lẽ chính là một lần
vợ chồng gã đi vào một công viên để tìm kiếm những kẻ
đang chích ma túy, thì gã đã dẫm lên một ống kim chích
của ai đó chích xong vứt bừa bãi trên mặt cỏ nơi công viên,
bất hạnh cho gã là kim chích ấy của một người mắc bệnh
HIV….
Thật rủi cho gã là để hòa đồng cùng những người mắc
bệnh ma túy, vợ chồng gã thường ăn mặc “lè phè” chân đi
dép cao su Nhật bản, do đó mới gây nên chuyện “khủng
khiếp” này…….
Hai vợ chồng gã, biết mình sẽ chẳng sống bao lâu nữa,
nên bán nhà bán xe và mọi vật dụng ở Mỹ, gom góp tiền
nong và về ở hẳn Việt Nam,
Thời gian đợi chết của họ trở nên thật ý nghĩa, khi vợ
chồng gã đã đồng ý mua một khu đất ngoại thành Biên
Hòa, xây một khu chung cư cho những người mắc bệnh
HIV và những kẻ khốn cùng cư trú, tuy việc làm nhân đạo
này phát xuất từ lòng từ tâm, nhưng vợ chồng gã cũng phải
thường xuyên “biết điều” với chính quyền địa phương, mọi
chuyện mới tiến hành êm xuôi được…
Gã đặt tên cho khu chung cư nhân đạo này một cái tên
thật ý nghĩa là:
“Ngôi nhà Thương Mến”,
Bất cứ ai tìm đến cần sự giúp đỡ, là vợ chồng gã dang
rộng vòng tay chào đón liền, nơi đây có y tá và bác sĩ
thường xuyên săn sóc mọi người, có một trung tâm dạy
nghề cho những người có chí, muốn vươn lên trong xã hội
ô trọc này….
Kẻ đến, người “đi” tuy có buồn thật đấy, nhưng ít ra thì
mọi người cũng đã được hưởng không khí đầm ấm, hòa
đồng và tương trợ trong cuối đời khổ nạn…
Thời gian cứ dần trôi, công việc của vợ chồng gã mỗi
ngày một tốt đẹp hơn thêm, ngôi nhà tình thương này đã
được những nhà hảo tâm nước ngoài biết đến, có những tổ
296