Page 301 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 301
Văn Thơ Lạc Việt
mới nhận chân ra được những việc làm đầy tình mẫu tử của
Mẹ!
Trải dài theo năm tháng bên Cha, Mẹ luôn phải CHO
hơn là NHẬN,
Vừa phải lo cho Cha, vừa phải chu toàn săn sóc tám (08)
người con, lại phải tần tảo bán buôn để phụ vào kinh tế gia
đình, bởi vậy Mẹ chính là lá chắn, là chỗ dựa vững chắc
nhất cho các con của Mẹ Cha nên người.
Nhớ những năm chạy loạn, Mẹ đã phải thuê người gánh
con và anh Sơn, gọi là gánh bởi vì hai chúng con, mỗi
người được ngồi trong một cái thúng, người được thuê đã
dùng quang gánh và đòn gánh để gánh chúng con đi...Chạy
loạn mà được như thế thì nhất trên đời rồi còn gì phải
không Mẹ? Lại còn có bánh trái Mẹ để sẵn bên cạnh cho ăn
dọc đường... Ôi quả là tuyệt vời!
Cơm nắm muối vừng, thịt ram mặn cũng đã được Mẹ
làm sẵn cho mọi người trong gia đình ăn dọc đường, Mẹ
thật là chu toàn mọi sự...Với chúng con lúc bấy giờ, làm
sao biết được những nỗi lo lắng của Mẹ cùng Cha!
Từ Bắc vô Nam năm 1954, gia đình ta đã gặp bao sóng
gió, nhưng Mẹ bên Cha vững tay chèo lái nên chúng con
vẫn được ăn học đến nơi đến chốn, anh em thuận hòa yêu
thương nhau, chẳng bao giờ có chuyện sanh nạnh trong gia
đình giữa anh em với nhau, khó có ai biết anh em trong nhà
là hai giòng máu, điều đó sẽ chẳng có thể xảy ra, nếu không
nhờ tài và đức của Mẹ?
Đến năm 1975, gia đình ta phải phân ra do tình trạng đổi
thay của đất nước, anh Hiền, con, Giang, Vượng, Minh,
phải đi tù khổ sai trong lao tù của Việt Cộng, vì là Quân
Nhân của Chế Độ cũ, riêng con là người bị đưa đi tù khổ
sai tại miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa,
Trong rừng sâu núi thẳm, con đã bị bọn cướp nước hành
hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, Mẹ đã chẳng ngại đường xá
xa xôi hiểm trở, một thân một mình từ Nam ra Bắc, lặn lội
tìm nơi con ở, để thăm nuôi con,
Nhìn những bao quà to lớn, mà Mẹ thì nhỏ nhắn gầy
guộc phong sương, con thật ngỡ ngàng súc động lắm Mẹ
300