Page 97 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 97
từ những lỗ chân lông bắn tung ra. Anh không thể sống được. Ban
mai đầy kinh hoàng với hình ảnh người vượt ngục quằn quại trên
vũng nhầy, những nhát cuốc khô khan làm lòng Ninh rớm máu. Đã
hơn một tuần lễ Trân bị kiết lỵ, trước khi vượt ngục, anh Châu ân
cần hái cho Trân một mớ lá ổi nhưng vô vọng. Trân chết tức tưởi khi
mẹ Trân chưa kịp lên thăm và lá ổi chưa kịp sắc thuốc. Ngày hôm
sau người ta khiêng anh Châu đi chôn cạnh xác Trân. Ông Trạng
năm đó đã trên sáu mươi, quê quán tại Bình Sơn nhưng lưu lạc vào
nam từ thập niên năm mươi. Ông xem Ninh như một đứa cháu hơn
là bạn tù nhỏ cùng phòng, biết khó có cơ hội trở vế với cuộc sống
dân dả, ông thường kể cho Ninh nghe những mẫu chuyện khá ly kỳ.
Có lần ông nói, lớp thanh niên của tao hồi đó mà không theo Việt
minh là không có trái tim, nhưng mười mấy năm sau mà bám vào
Việt minh là kẻ đó không có cái đầu. Tao có cái đầu còn minh mẫn
nên đã xa chạy cao bay, tiếc rằng thời thế khốn nạn đã đóng khung
trong không gian vô vọng mà phải đưa lưng với trời, bán mặt cho
đất, không còn đường ra. Ông nói tiếp, cỡ như tao thời ấy không có
con đường nào lựa chọn, các anh hùng như Nguyễn Thái Học, rồi
Hoàng Hoa Thám, rồi Nguyễn Trung Trực v.v. bị thực dân chém
đầu khi cuộc khởi nghĩa chưa thành. Thời thế đưa đẩy, ông Ngô đình
Diệm là một Thượng thư Bộ Lại thời phong kiến đang ở trời Tây
nhờ Hồng Y Spellman giới thiệu cho Tư bản Mỹ đưa về thay thế
Hoàng đế Bảo Đại. Chính trong khoảng trống mênh mông vô vọng
đó thì Việt Minh xuất hiện qua chiêu bài dân tộc, có cuộc chiến
chống Pháp bằng xương máu hẳn hòi mà chứng tích là Điện biên
phủ đã làm Pháp đầu hàng, thanh niên tụi tao nức lòng theo Hồ Chí
Minh chống Pháp là lý tưởng thời đại, lúc đó thật đáng khen!
-Còn bây giờ thì sao thưa cụ?
Ninh buộc miệng nhanh nhẩu hỏi thêm!
86