Page 94 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 94

trâu, bò, máy ủi, máy cày…phá núi làm trại giam, phá rừng làm
              nương rẩy, xuống vùng trũng làm ruộng lúa, lên đồi nương trồng sắn
              mì. Cuộc đời của Ninh đã có một khúc quanh đáng nhớ.


                 Bình minh hôm đó, sau tiếng kẻng báo thức, cửa buồng giam
              được mở ra điểm danh và phát khẩu phần ăn sáng, những tù nhân
              lâu hơn dặn dò người mới đến những việc quan trọng đại khái rằng,
              trước tiên để một chiếc tô hay cái ca nhựa trước ngạch cửa buồng
              giam, sau đó xách cái lon guigoz chay xuống giếng nước xin một
              gáo để đánh răng, súc miệng và phải về lại trại sau mười lăm phút.

              Lấy khẩu phần ăn cho lẹ để khi nghe một hồi kẻng thì lập tức sắp
              hàng trước sân đất chờ quản giáo chia cắt việc làm theo đội.

                 Vác một cây cuốc, đeo một lon guigoz nước lạnh theo đoàn người

              rồng rắn ra khỏi trại giam tiến về phía ruộng dưới khe núi. Lần đầu
              tiên, Ninh biết mùi lao động khổ sai. Đôi giày sandal bằng da không
              thể mang được ở vùng này, thiếu chiếc mũ che nắng nên ánh thái
              dương cứ như là lò lửa hắt vào mặt. Bốn năm tháng ở trong biệt giam
              nên da mặt xanh như tàu lá gặp ánh mặt trời thiêu đốt tháng hạ thì
              từng mảng da từ từ bong cháy, rát như xát muối. Cuốc đất, cuốc đất
              và cuốc đất ròng rã sáu ngày một tuần khiến bàn tay chai lì, đen đúa
              và gầy đét. Sức sống mãnh liệt của tuổi thơ với bo bo và khoai sắn
              đã làm cho Ninh nhìn thấy cả một thế giới mà trong đó con người
              đày đọa con người, cuộc sống với nỗi đắng chát, não nề để lê kiếp
              nhân sinh. “Không có gì quý hơn độc lập tự do” đúng tới nhiều trăm
              phần trăm ở các nước nghèo, lạc hậu, kém phát triển và nhất là chốn
              tù tội, vì những nơi đây chẳng bao giờ có được độc lập và tự do! Chỉ
              khi nào không có nó mới cho ta cảm giác trân quý thật sự.


                 Chiều hôm đó, khi lao động trở về và được phát hai suất sắn cục,
              Ninh phân vân tự hỏi thì ông Trạng tựa cửa bước ra tỏ vẻ buâng quơ
              hỏi người chia phần, ủa hôm nay là tất niên chỉ có thế sao? Ấy là

                                             83
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99