Page 167 - NHU LA KY NIEM A
P. 167
vẫy tay chào hạ đã trắng
Anh đã đi giữa Mùa Chay khiết tịnh Hạ đã trắng trên cảnh đời rồi đó
ngày của Chúa, ngày an định nghỉ ngơi Thật quá xa những tuổi trẻ hôm nào
Anh đã đi vào cuộc sống đời đời Mái trường xưa còn đâu đó nôn nao
nhưng vẫn sống, bởi mọi lời Chúa phán Con dốc cũ vẳng lao xao ngày ấy!
Buổi sáng anh đi, mặt trời tĩnh lặng Sao mình vẫn chắt chiu miền ký ức ?
“Dấu Tro” nào gợi dấu ấn đời qua Dẫu tháng năm đã lịm tím chúng mình
anh xin vâng, chấp nhận, trải thật thà Dẫu quê hương là trăm nhớ ngàn thương
lòng tín thác giữ bước chân bình thản Dù mòn mỏi vết chân đời biệt xứ .
Nơi anh đến, cõi Bình An bất tận Trang giấy trắng năm xưa, chừ cũ kỹ
Hãy sấp mình cúi tạ Ðấng Tình Thương Chép thời gian, đầy ắp những thời gian
sống là đi, là tìm lối Thiên Ðường Rồi bạn đi! Bỏ ký ức bàng hoàng
qua Thánh Giá cửa Yêu Thương rộng mở Tôi ngồi đó, cơn mộng du dĩ vãng
Trong im lặng, tôi thấy lòng bỡ ngỡ Tôi vẫn nhớ ...
vẫy tay chào xa vắng một tình thân Cổng trường xưa mở ngỏ
tên anh Trần Ðại Nghĩa, đã một lần Một lần quen. Mình nhớ đến bao giờ ?
mình quen biết, kết thân nơi trần thế ! Hạ đã trắng theo lối xe thổ mộ
Mắt bạn cười, tay vẫy, lệ tôi rơi!
(Tiễn bạn Trần Đại Nghĩa, Khoa Học—2001)
(Tiễn bạn Mai Ngọc Năng, CTKD5 —2011)
160 161