Page 171 - NHU LA KY NIEM A
P. 171
tuổi nào dĩ vãng
Khi thầy và trò xa dần tuổi đếm Dĩ vãng một thời
Lớp học ngả màu hoang phế lặng yên Mong manh vội vã
Chiều về úa vàng chênh vênh mây nhạt Bâng khuâng và thiết tha
Bục giảng, ghế ngồi tóc bạc màu quên Thoáng qua nỗi nhớ xót xa úa nhàu
Ngày ngắn dần chừng hấp hối vào đêm Nắng qua thuở ấy ngọt ngào
Bỏ thời gian qua cõi nhớ êm đềm Lôí nào ta đến mắt nào ta say
Buông ký ức vào mông mênh tiếng vọng Đời người như cánh chim bay
Cơn lốc đời chợt lắng đọng bình yên Tuổi thơ thoáng đã theo mây bồng bềnh
Thầy và em, vẳng về trong tiếng lá Vạt nắng chênh vênh
Ta lặng nghe mỗi bước khẽ linh hồn Đời mênh mông cũ
Em, sách vở, lối quen giờ xa quá Như vào cõi thiên thu
Sẽ nhớ gì khi nắng lặn trời xa. Lối xưa ta vẫn hoang vu một mình
(2008) Xa rồi mất dấu chân người
Lá xanh chợt úa giữa đời trăm năm
Ngày trôi trôi mãi âm thầm
Cơn mê vùi lấp tháng năm hững hờ
(1990)
164 165