Page 21 - NHU LA KY NIEM A
P. 21

con yêu mẹ muôn đời  — Chiếc khăn ấy mẹ xếp rồi, sao lại mở
                     mở ra rồi mẹ xếp lại nhiều lần

 Trời lạnh, nhà mở sưởi, yên lặng    Mẹ nhìn tôi hiền hòa cười không nói
 trong căn phòng vắng    Nhưng hồn tôi cảm được rõ từng lời
 Mẹ mặc áo len dày, lưng cong khòm hẳn    — Con vẫn thương mẹ phải không con ?
 Chiều đông, không chút nắng, mưa tạnh
                     Mùa Đông, trời lạnh, căn phòng vắng

 Mẹ mỉm cười nhìn tôi không nói     lưng mẹ khòm mang nhiều lắm yêu thương
 Nhưng tôi vẫn nghe rõ lời mẹ hỏi   Tôi chôn tuổi vào mênh mông tĩnh lặng
 — Con của mẹ, con có khỏe không?   hồn miên man bám chặt áo mẹ già
 Cảm lời ấy lòng yêu thương vời vợi
 và hồn tôi bỗng rưng rưng lời mẹ nói   — Mẹ ơi có nghe lời con nói
                     chúng con yêu mẹ đến muôn đời!

 Tôi nhìn mẹ trải chiếc khăn tay trên đầu gối
 Mẹ vuốt nhẹ nhàng, thật kỹ, rồi xếp lại   (2017)
 rồi ngước nhìn thôi, mẹ cười không nói
 nhưng tôi lại nghe rõ tiếng hỏi của người
 — Con nhớ mẹ lắm phải không con ?
 Hồn tôi như chùng xuống nỗi nghẹn lời


















 14                                    15
   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26