Page 18 - BaoXuan2017-dosila
P. 18
Ðời người ta cũng như những chiếc lá. Như lá được yêu thương, đường đi của ta sẽ ngược chiều, và ta khó
sinh ra và nuôi dưỡng từ chất nhựa từ cội là gốc rễ đưa lòng gặp được Thiên Chúa Tình Yêu. Ðó là nỗi bất hạnh
lên thế nào, con người cũng được sinh ra, lớn lên, sinh lớn lao nhất, nỗi cơ cực kinh khủng nhất. Bởi vì hạnh
hoạt trong dòng đời, từ chính cội nguồn của sự sống là phúc thật của con người, nói cho cùng, là về được, hòa
Thiên Chúa như thế. Cái chết của con người cũng giống nhập được với chính cội nguồn nơi mình đã xuất phát:
như chiếc lá lìa cành. Về với Thiên Chúa cũng như “lá Thiên Chúa. Hòa nhập được với Thiên Chúa, Ðông
rụng về cội”. Nhưng lá rụng chưa chắc đã về cội thì con phương gọi là hòa hợp cùng Ðại Ngã, còn chúng ta gọi
người khi chết cũng chưa hẳn sẽ được về cùng Thiên là được về nước Thiên Ðàng hưởng hạnh phúc vĩnh
Chúa. Về được với Chúa hay không, cái đó tùy ở cách cửu.
sống của mình, tùy ở chính mình.
Còn nỗi cô đơn. Ai mà chẳng sợ cô đơn. Muốn tránh
Có người ví cuộc hành trình về với Chúa, hay nói khác cô đơn, chỉ còn cách kết bạn và mời bạn làm kẻ đồng
đi là về Thiên Ðàng, là một chuyến đường. Người đi hành. Nhưng bạn nào đồng hành được với ta trên
phải tập làm quen với con đường, hay nói khác đi là đường về, mà khởi đầu là cái chết phần thân xác? Chỉ
phải đi lại nhiều lần trước khi ra đi để về thật. Nếu có một “người” thôi, đó chính là Thiên Chúa. Hạnh
không quen đường thuộc lối, rất có thể người ta sẽ đi phúc cho ai, trên đường về có chính Thiên Chúa làm
lạc, và như thế chẳng về được nhà. bạn đồng hành. Trong tình bạn, cần có thời gian. Bạn
thân để có thể đồng hành lại càng cần thời gian dài
Con đường về với Chúa là con đường gì? Ðó là đường hơn nữa. Như thế, trong cuộc sống trần gian, nếu ta
Tình Yêu, bởi vì Thiên Chúa chính là Tình Yêu. Và đã không từng quen với Chúa, thân với Chúa, chia sẻ
Thiên Ðàng là nơi gồm toàn những người biết yêu với Chúa, thì khi ta chết, làm sao ta có được Chúa làm
Chúa và yêu nhau. Như thế, làm quen với con đường người bạn đồng hành trên đường về?
về Thiên Ðàng cũng có nghĩa là tập sống yêu thương.
Yêu Chúa và yêu người. “Sinh kí tử quy”, “Lá rụng về cội.” Ðó thật là những
tư tưởng đẹp và thâm sâu. Ðể hiểu được vẻ đẹp và sự
Yêu Chúa thì dễ, vì Chúa là Ðấng trọn hảo và rất đáng thâm sâu đó, không phải một sớm một chiều. Giá ta
kính yêu. Chúa không làm cho mình khổ, Chúa không phải trả để hiểu được nó và áp dụng nó là cả một cuộc
gây ra những rắc rối cho đời mình. Chúa lại yêu mình đời, với nỗ lực và với yêu thương.
hết mực. Tuy nhiên, yêu Chúa “khơi khơi” thì dễ, chứ
yêu đến nơi đến chốn, yêu với tất cả linh hồn và trí Nguồn
khôn, yêu đến độ sẵn sàng sống chết vì Chúa... điều ấy (1) Sưu tầm
chưa chắc đã dễ. (2) Tài liệu: “Chết”. Tác giả: Quyên Di
Yêu người khó hơn nhiều lắm. Vì đã là người thì có
khuyết điểm. Người ta dễ làm cho mình đau khổ, cũng
gây cho mình rất nhiều điều rắc rối. Rất nhiều khi
người ta không yêu mình, trái lại còn ghen ghét, thù
hận mình nữa. Người ta như vậy đó, thế mà mình phải
yêu, để làm quen được với cái đường đi về Thiên Ðàng
kia.
Nói cho cùng, cuộc sống làm nên ý nghĩa của sự chết.
Cuộc sống quyết định cho đích điểm của một chuyến
đi. Chuyến đi xa nhất, quan trọng nhất của đời người.
Ðây cũng là chuyến đi cô đơn nhất, vì không có ai đồng
hành với ta.
Sống Yêu Thương, yêu Chúa và yêu người thật lòng,
ta sẽ về được với Ðấng chính là Tình Yêu. Sống không
16 Xuân Yêu Thương