Page 49 - BaoXuan2017-dosila
P. 49

Ở tuổi thiếu niên khi học ở trường phổ thông và đại      In my teen and tween years where I went to secondary
          học, khoảng cách giữa tôi và Ba Má càng ngày càng        school and university, the communication between my
          lớn. Giao tiếp giữa tôi với Ba Má tệ đi vì tôi không hiểu   parents and I started to be distanced. I mostly didn’t
          điều Ba Má muốn nói. Khi ở trường, mọi thứ giao tiếp     understand  what  my  parents  were  saying  to  me.  At
          bằng tiếng Anh; trong khi ở nhà tôi ít có dịp nói chuyện   schools,  everything  was  communicated  in  English,
          với Ba Má, vì Ba Má đi làm trễ nên khi về là tôi đã bắt   while  at  home  I  rarely  had  the  chance  to  talk  to  my
          đầu đi ngủ, Ba Má còn đi làm cả cuối tuần và ngày lễ.    parents because they were always at work until late,
          Tệ hơn nữa, Ba Má không bao giờ hiểu và suy nghĩ         and  by  the  time  they  came  home  I  would  already
          theo cách của tôi. Tôi không muốn học tiếng Việt; Ba     be  asleep.  They  even  worked  on  the  weekends  and
          Má muốn tôi nói tiếng Việt. Tôi muốn nói lên những       holidays.  Even  worse,  my  parents  never  seemed  to
          ý kiến của mình, rằng Ba Má đã sai; còn Ba Má muốn       understand  me.  I  didn’t  want  to  learn  Vietnamese;
          tôi phải lễ phép; tôi phải vâng lời, không được cãi lời.   but they would ask me to learn and speak Vietnamese
          Tôi  muốn  được  ở  riêng,  được  đi  chơi  khuya;  Ba  Má   more  often.  I  would  sometimes  disagree  with  their
          muốn tôi ở chung, đi chơi phải về nhà trước 9 giờ tối...   ideas and opinions; but they told me not to be rude, I
          Dần dần, tôi và Ba Má không còn nói chuyện nhiều với     had to listen to everything they said. I wanted to move
          nhau nữa. Ba Má không thể hiểu tôi nói gì, và tôi cũng   out, and live on my own, stay out late; they wanted me
          không hoàn toàn hiểu những gì Ba Má muốn nói, chỉ        to live with them and get home before 9 PM… Things
          ậm ừ gật đầu cho qua. Cuộc sống bừa bộn, tôi và Ba       continued like that, and slowly, I began to speak less
          Má ngày càng xa nhau trong chính ngôi nhà của mình.      with my parents. They didn’t understand what I said,
                                                                   and  I  didn’t  understand  what  they  say  either,  so  I
          Tôi thường trách tại sao Ba Má không biết tiếng Anh?     would just nod my head to get things over. Our daily
          Tại sao Ba Má không học để có các vị trí và tài chính    life was rough, and the distance between my parents
          như Ba Má của những đứa bạn? Đi học với bọn bạn          and I continued to grow.
          cùng lứa, tôi rất ngại mỗi khi Ba Má đón và nói chuyện
          với tôi bằng tiếng Việt. Tôi luôn là người thông dịch    I used to reproach my parents for not speaking English
          cho Ba Má, nhất là lúc các thầy cô cần trao đổi với Ba   fluently. I would question them for not having a proper
          Má qua văn thư hoặc điện thoại. Bạn bè tôi hay khoe      education in order to obtain a good social and financial
          Ba Má chúng nó làm kỹ sư, giáo viên, nha sĩ... tôi chẳng   position  like  the  parents  of  my  friends.  Whenever
          bao giờ nói rõ Ba Má tôi làm gì cho bọn nó nghe. Hè      my  parents  picked  me  up  from  school,  I  would  be
          đến tụi nó được đi du lịch khắp nơi và ăn uống những     very  uncomfortable  and  would  try  to  avoid  having  a
          món lạ, còn tôi thì chỉ quanh quẩn các công viên gần     conversation in Vietnamese. I would always grudgingly
          nhà và ăn món Việt nhàm chán.                            be  a  translator  for  my  parents,  especially  when  my
                                                                   Teachers  needed  to  talk  to  them.  While  my  friends
          Thời gian gần đây, tôi có làm quen với một số bạn mới    boasted that their parents were engineers, Teachers,
          từ Việt Nam qua du học, nói tiếng Anh bập bẹ, có chút    doctors…  I  was  ashamed  and  never  told  them  what
          gì đó thiếu tự tin, không hòa nhập; nhìn lại mình, tôi   my parents did for a living. When the summer came,
          thấy được sự tự tin, hòa nhập, khả năng ngôn ngữ lưu     my friends had the opportunities to travel to different
          loát, và được ở trên chính đất nước của mình. Tôi chợt    places, and enjoy different kinds of food while I was
          nhận ra rằng, cũng từ một nguồn Việt, mà lại có sự       stuck  and  wandering  around  the  parks  and  having
          khác nhau giữa hai con người đến như vậy. Tôi tự hỏi     regular Vietnamese food.
          lẽ nào mình có được nên tảng tốt hơn các bạn này, là
          từ việc Ba Má ra đi từ ba mươi mấy năm trước đó ư?       I have recently made friends with some international
          Ngày đó Ba Má tới đây chắc cũng như bạn tôi bây giờ      students from Vietnam; besides their lack of fluency in
          phải không? Cũng môt mình, cũng bơ vơ, cũng lạc lõng     English, they also seemed somewhat lack of confidence
          như vậy phải không? Ngôn ngữ? Tài chính? Không ai        in  collaborating  with  others.  This  is  understandable
          bên cạnh giúp đỡ? Tôi không hề biết Ba Má mình đã cố     because they grew up in a disparate environment. Even
          gắng thế nào để cho tôi được lớn lên. Tôi đã vô lo vui   though,  we  were  of  the  same  Viet  roots,  I,  however,
          chơi, ăn học, cũng không thiếu thốn hơn ai. Có phải tôi   never  have  any  of  these  issues.  Then  what  made
          Đinh Dậu 2017                                                                                             47
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54