Page 47 - BaoXuan2017-dosila
P. 47

Có lần, Bố Mẹ con hỏi các bạn của con tại sao lại làm   một hôm, nó không nói tiếng Việt nữa, xa lánh Bố Mẹ
          như thế này, thế kia, các bạn đều trả lời là “vì chúng   con, mặt mày lầm lì cả ngày, thậm chí nhất đinh không
          cháu là người Mỹ mà” (‘coz we’re Americans!).          ăn thức ăn Việt Nam, mà cứ nằng nặc đòi “Mc Donald”
                                                                 “chicken fried” “hamburger” “pizza hut” “sushi”...
          Con vẫn nhớ lời thầy nhắc nhở và khuyến khích: “Các    Con thấy lạ lùng, không hiểu vì sao...
          con hãy tự hào mình là người Việt Nam, vì cho dù chúng   Rồi lần nọ, tình cờ con nghe em con trả lời điện thoại,
          con sinh ra trên đất ngoại quốc đi nữa, nhưng Cha Mẹ,   con mới biết là nó mắc cở, không dám cho bạn về nhà
          Ông Bà, Tổ Tiên chúng con là người Việt Nam và ngay cả   chơi, vì Bố Mẹ con không biết tiếng Mỹ, Bố Mẹ con nói
          sau này, khi trưởng thành, chúng con có lập gia đình với   tiếng Mỹ bồi…, nó sợ các bạn chọc nó, cho là Bố Mẹ nó
          người ngoại quốc đi nữa, dòng máu của chúng con và     dốt nát tiếng Mỹ...
          con cháu của chúng con vẫn mãi mãi, muôn đời là giòng   À, thằng em con hỗn láo và bất hiếu quá. Ai đã hy sinh
          máu Việt Nam da vàng.”                                 tất cả, làm việc vất vả cả ngày cuối tuần để nuôi nấng
                                                                 gia đình. Bố Mẹ dốt tiếng Mỹ bởi vì phải làm việc, để cho
          Không phải “mèo khen mỉu dài đuôi” và không chỉ riêng   con cái học giỏi; Bàn tay Bố Mẹ ngày càng nhăn nheo
          mình thầy nói, mà rất nhiều các thầy cô giáo ở đây đều   hơn vì làm việc trong hãng cá, vì phải lau rửa chén bát
          có tâm huyết với Quê hương, với Việt ngữ của chúng ta   trong nhà hàng dưới bầu trời lạnh giá thường xuyên;
          lắm, thầy ạ.                                           Đầu tóc rối bù, vì lo lắng trả tiền điện nước, tiền thuê
                                                                 nhà...
          Lúc  đầu,  vì  muốn  trau  giồi  tiếng  Mỹ,  nên  con  và  bạn   Sinh ra ở Mỹ, nên tiếng Mỹ giỏi hơn anh chị của nó là
          bè chúng con đều thêm đệm một chút tiếng Mỹ trong      chuyện đương nhiên. Nhưng ai cho nó bú mớm, ai tập
          câu nói của mình như là “hôm nay, gia đình Tâm có đi   nó đi, ai tập nó nói, ai bồng bế nó ngày đêm, ai thức
          shopping không?”, “đi shopping ở mall nào vậy?”, “hôm   trắng khi nó bị bệnh….Tiền của nào nuôi nó ăn học nên
          nay, mày có free không”..., ngay cả trong điện thư cũng   ngày nay?
          phza trộn tiếng Anh như thế. Sau một thời gia dài, tiếng   Con giấu kín không cho Bố Mẹ con hay chuyện này, e sợ
          Mỹ đệm trong câu nói thì nhiều, mà tiếng Việt càng ngày   Bố Mẹ con đã lớn tuổi, ngày càng yếu sức đi rồi lại buồn
          càng ít đi.                                            phiền thêm vì con cái...


          May mắn thay, nhờ Bố Mẹ và Ông Bà nhắc nhở, con mới    Hết phần 1
          nhận ra rằng tiếng Việt của con là “Việt lai căng”, nó tai
          hại đến nỗi, con quên cả tiếng Việt ngay trong những      Trần Quê Hương
          danh từ rất thường dùng như là “lầm lẫn-confused” “vội
          vàng-rushed” “remind-nhắc nhở” “rảnh rỗi-free” “bận
          rộn-busy” “đừng lo-don’t worry”...
          Con gọi là “lai căng”, bởi vì các danh từ đó đều có và/
          hoặc  đã  được  dịch  sang/tương  đương  với  Việt  ngữ  từ
          lâu, ngay lúc con còn nhỏ đi học ở quê nhà...
          Thế là, không biết từ lúc nào, tự hào là giòng giống Việt
          đã dâng trào trong con và một số bạn thân trong nhóm,
          sau  bao  ngày  tháng  cố  gắng,  bằng  cách  tham  gia  vào
          công tác từ thiện của các Hội Đoàn, dạy Việt Ngữ tại Cộng
          Đồng VN cũng như Giáo xứ (cho dù con là người ngoài
          Công Giáo, tuy vẫn tin vào Đấng Toàn Năng dựng nên
          Vũ trụ và vẫn say mê ca hát các bài Thánh Ca mà thầy đã
          hướng dẫn và gởi qua điện thư cho con), tiếng Việt của
          chúng con đã không còn lai căng như trước nữa.


          Nhưng,  thầy  ơi,  đúng  là  “cuộc  đời  không  giống  như
          trong xi-nê-ma”, đó là thằng em út của con, bỗng dưng
          Đinh Dậu 2017                                                                                             45
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52