Page 51 - 30 NAM GIAO DUC LAO CAI
P. 51
TÊÅP SAN GIAÁO DUÅC LAÂO CAI
Truyện ngắn - Nhanh! Con xuống rồi vào nhà tìm sách vở đi!
Mötå chuát chöng chïnh Hình như Thanh đã lờ mờ đoán được lí do
khiến bố “cứ sao sao” như trong lời mẹ nói rồi.
Bảo Liên Thanh bắt đầu chắp nối lại những sự việc đã xảy
Trường THCS xã Xuân Giao, Bảo Thắng ra trong thời gian qua. Hai tháng trước, bố Thanh
nhận quyết định nghỉ hưu. Nhưng hôm đó bố có
- Alo! Thanh à con? vẻ vui lắm mà. Bố còn nói, cả cuộc đời ông đã
phấn đấu và cống hiến cho sự nghiệp giáo dục rồi,
Là điện thoại của mẹ. Thanh một tay khoá nốt giờ đã đến lúc ông được nghỉ ngơi và dành thời
cửa lớp học, một tay ốp điện thoại vào tai để nhận gian bù đắp cho mẹ. Nhưng cũng tầm tháng trước
tiếp cuộc gọi của mẹ. thôi, đúng là ở bố có cái gì đó khang khác thật.
Ông có vẻ trầm tĩnh hơn thì phải. Ông không còn
- Vâng, con đây mẹ. Sao mẹ lại gọi cho con kể chuyện gì về trường, về lớp, về học sinh như
giờ này ạ? mọi khi nữa. Hình như ông đang tự cảm thấy mình
lạc lõng giữa mọi người trong gia đình. Cũng phải
- Ờ, không! Chỉ là mai cuối tuần rồi, con cho thôi, nhà có sáu người lớn: bố mẹ Thanh, anh chị
bọn trẻ về đây chơi mấy hôm cho bố khuây khoả cả, vợ chồng Thanh thì cả sáu người đều là những
chút. Dạo này bố mày cứ sao sao ý. Mẹ đâm lo! mảnh ghép của ngành Giáo dục. Vì thế mỗi khi cả
gia đình có cơ hội quây quần thì cuộc trò chuyện
Cuộc gọi kết thúc ở giây thứ 45 nhưng trong quanh đi quẩn lại vẫn chỉ xoay vào chuyện nghề,
suốt quãng đường từ trường về nhà, Thanh cứ chuyện nghiêp, chuyện dạy, chuyện học. Chỉ có
miên man suy nghĩ về điều mẹ vừa nói. Hơn tháng điều giờ bố đã về hưu...
nay Thanh chưa về thăm bố mẹ thật, nhưng trong
tiềm thức của cô, bố luôn là người đàn ông vững Thanh vít chân ga cho xe chạy nhanh hơn chút
chãi nhất trong gia đình. Bố sống tình cảm đấy, xíu. Phía xa kia, vòm trời đã bắt đầu hạ dần xuống,
nhưng cũng chưa bao giờ để tình cảm lấn át hết ánh nắng đã chênh chao ở cuối con đường...
lí trí cả. Tại sao mẹ lại có vẻ lo lắng đến thế? Điều
gì khiến bố lại như vậy? Dòng độc thoại nội tâm - Mẹ à, bố con đâu rồi hả mẹ?
trong Thanh chỉ thực sự dừng lại khi xe vừa chạm
đến cổng nhà. Vừa bước xuống xe, Thanh đã hỏi ngay về bố.
Mẹ cô thủng thẳng:
Thanh thông báo cho các con rằng sẽ về ông
bà ngoại chơi mấy hôm. Hai đứa trẻ nhảy cẫng lên - Chắc ông ý lại lấy cớ đi bộ thể dục để lên
vì sung sướng. Chúng nháo nhác tìm quần, tìm trường tí đấy. Ba mẹ con vào nhà rửa mặt mũi
áo, tìm đồ chơi... đủ cả - cứ như thể nếu chúng chân tay để mẹ đi gọi ông ý về. Biết hai đứa trẻ
chậm chễ hơn thì mẹ sẽ có thể đổi ý bất cứ lúc xuống chơi chắc ông ý vui lắm.
nào. Khi ba mẹ con đã ngồi yên vị trên xe, con
bé An chợt kêu lên như vừa nhớ ra điều gì quan - Thôi, mẹ cứ làm gì thì làm đi, để con đi gọi bố
trọng lắm: cho ạ, tiện thể con cho hai đứa chơi thong dong tí.
- Mẹ! Mẹ cho con xuống xe, con quên mang Thanh dắt hai con đi trên con đường làng
theo sách vở đi rồi. Con phải vào nhà lấy đã. quen thuộc, gió đưa hương lúa thơm ngào ngạt
cả cánh đồng quê. Chỉ cần đi hết con dốc nhỏ kia
Thanh sốt ruột: là đến trường rồi - ngôi trường thuở bé Thanh
đã từng học, cũng là ngôi trường bố cô công tác
- Thôi con, mình chỉ đi hai hôm thôi. Về nhà trước khi ông về hưu. Dẫu trường chỉ cách nhà
con có thể học bù cũng được mà. Giờ muộn rồi, bố mẹ vài bước chân, nhưng quả thực đã lâu lắm
mẹ muốn về ông bà ngoại luôn. rồi cô chưa về thăm lại. Bởi học hết tiểu học, cô
được gửi vào trường nội trú của huyện. Lên cấp
- Nhưng... lần trước ông có dặn con khi nào về III, Thanh thi đỗ vào trường nội trú tỉnh. Rồi bốn
ông chơi thì nhớ mang sách vở theo để ông còn năm học đại học dưới Hà Nội. Ra trường Thanh
dạy học. Ông nói, từ giờ ông sẽ đóng vai thầy giáo xin dạy tại một trường THPT trên thành phố rồi lập
của con và em mà. gia đình và sinh sống ở trên đó luôn. Công việc
và cuộc sống nhiều khi bận rộn nên phải độ hơn
Bánh xe vừa lăn được mấy vòng thì đột nhiên tháng cô mới về thăm bố mẹ được một lần. Và rồi
bị dừng kít lại, là Thanh vừa giẫm chân phanh, cô về lần nào cũng thấy vội.
giục con:
Kyã niïmå 30 taiá lêpå tónh Laoâ Cai - Chaoâ mûnâ g ngayâ Nhaâ giaoá Viïtå Nam 20/11 51
Truyện ngắn - Nhanh! Con xuống rồi vào nhà tìm sách vở đi!
Mötå chuát chöng chïnh Hình như Thanh đã lờ mờ đoán được lí do
khiến bố “cứ sao sao” như trong lời mẹ nói rồi.
Bảo Liên Thanh bắt đầu chắp nối lại những sự việc đã xảy
Trường THCS xã Xuân Giao, Bảo Thắng ra trong thời gian qua. Hai tháng trước, bố Thanh
nhận quyết định nghỉ hưu. Nhưng hôm đó bố có
- Alo! Thanh à con? vẻ vui lắm mà. Bố còn nói, cả cuộc đời ông đã
phấn đấu và cống hiến cho sự nghiệp giáo dục rồi,
Là điện thoại của mẹ. Thanh một tay khoá nốt giờ đã đến lúc ông được nghỉ ngơi và dành thời
cửa lớp học, một tay ốp điện thoại vào tai để nhận gian bù đắp cho mẹ. Nhưng cũng tầm tháng trước
tiếp cuộc gọi của mẹ. thôi, đúng là ở bố có cái gì đó khang khác thật.
Ông có vẻ trầm tĩnh hơn thì phải. Ông không còn
- Vâng, con đây mẹ. Sao mẹ lại gọi cho con kể chuyện gì về trường, về lớp, về học sinh như
giờ này ạ? mọi khi nữa. Hình như ông đang tự cảm thấy mình
lạc lõng giữa mọi người trong gia đình. Cũng phải
- Ờ, không! Chỉ là mai cuối tuần rồi, con cho thôi, nhà có sáu người lớn: bố mẹ Thanh, anh chị
bọn trẻ về đây chơi mấy hôm cho bố khuây khoả cả, vợ chồng Thanh thì cả sáu người đều là những
chút. Dạo này bố mày cứ sao sao ý. Mẹ đâm lo! mảnh ghép của ngành Giáo dục. Vì thế mỗi khi cả
gia đình có cơ hội quây quần thì cuộc trò chuyện
Cuộc gọi kết thúc ở giây thứ 45 nhưng trong quanh đi quẩn lại vẫn chỉ xoay vào chuyện nghề,
suốt quãng đường từ trường về nhà, Thanh cứ chuyện nghiêp, chuyện dạy, chuyện học. Chỉ có
miên man suy nghĩ về điều mẹ vừa nói. Hơn tháng điều giờ bố đã về hưu...
nay Thanh chưa về thăm bố mẹ thật, nhưng trong
tiềm thức của cô, bố luôn là người đàn ông vững Thanh vít chân ga cho xe chạy nhanh hơn chút
chãi nhất trong gia đình. Bố sống tình cảm đấy, xíu. Phía xa kia, vòm trời đã bắt đầu hạ dần xuống,
nhưng cũng chưa bao giờ để tình cảm lấn át hết ánh nắng đã chênh chao ở cuối con đường...
lí trí cả. Tại sao mẹ lại có vẻ lo lắng đến thế? Điều
gì khiến bố lại như vậy? Dòng độc thoại nội tâm - Mẹ à, bố con đâu rồi hả mẹ?
trong Thanh chỉ thực sự dừng lại khi xe vừa chạm
đến cổng nhà. Vừa bước xuống xe, Thanh đã hỏi ngay về bố.
Mẹ cô thủng thẳng:
Thanh thông báo cho các con rằng sẽ về ông
bà ngoại chơi mấy hôm. Hai đứa trẻ nhảy cẫng lên - Chắc ông ý lại lấy cớ đi bộ thể dục để lên
vì sung sướng. Chúng nháo nhác tìm quần, tìm trường tí đấy. Ba mẹ con vào nhà rửa mặt mũi
áo, tìm đồ chơi... đủ cả - cứ như thể nếu chúng chân tay để mẹ đi gọi ông ý về. Biết hai đứa trẻ
chậm chễ hơn thì mẹ sẽ có thể đổi ý bất cứ lúc xuống chơi chắc ông ý vui lắm.
nào. Khi ba mẹ con đã ngồi yên vị trên xe, con
bé An chợt kêu lên như vừa nhớ ra điều gì quan - Thôi, mẹ cứ làm gì thì làm đi, để con đi gọi bố
trọng lắm: cho ạ, tiện thể con cho hai đứa chơi thong dong tí.
- Mẹ! Mẹ cho con xuống xe, con quên mang Thanh dắt hai con đi trên con đường làng
theo sách vở đi rồi. Con phải vào nhà lấy đã. quen thuộc, gió đưa hương lúa thơm ngào ngạt
cả cánh đồng quê. Chỉ cần đi hết con dốc nhỏ kia
Thanh sốt ruột: là đến trường rồi - ngôi trường thuở bé Thanh
đã từng học, cũng là ngôi trường bố cô công tác
- Thôi con, mình chỉ đi hai hôm thôi. Về nhà trước khi ông về hưu. Dẫu trường chỉ cách nhà
con có thể học bù cũng được mà. Giờ muộn rồi, bố mẹ vài bước chân, nhưng quả thực đã lâu lắm
mẹ muốn về ông bà ngoại luôn. rồi cô chưa về thăm lại. Bởi học hết tiểu học, cô
được gửi vào trường nội trú của huyện. Lên cấp
- Nhưng... lần trước ông có dặn con khi nào về III, Thanh thi đỗ vào trường nội trú tỉnh. Rồi bốn
ông chơi thì nhớ mang sách vở theo để ông còn năm học đại học dưới Hà Nội. Ra trường Thanh
dạy học. Ông nói, từ giờ ông sẽ đóng vai thầy giáo xin dạy tại một trường THPT trên thành phố rồi lập
của con và em mà. gia đình và sinh sống ở trên đó luôn. Công việc
và cuộc sống nhiều khi bận rộn nên phải độ hơn
Bánh xe vừa lăn được mấy vòng thì đột nhiên tháng cô mới về thăm bố mẹ được một lần. Và rồi
bị dừng kít lại, là Thanh vừa giẫm chân phanh, cô về lần nào cũng thấy vội.
giục con:
Kyã niïmå 30 taiá lêpå tónh Laoâ Cai - Chaoâ mûnâ g ngayâ Nhaâ giaoá Viïtå Nam 20/11 51