Page 55 - 30 NAM GIAO DUC LAO CAI
P. 55
TÊÅP SAN GIAÁO DUÅC LAÂO CAI
Dòng nước lớn từ trên đầu nguồn đổ xuống Truyện ngắn
chân vách đá tạo ra một cái hủm sâu vút
cây sào nứa. Nước mài phiến đá nhẵn Ngûúiâ meå thûá hai
bóng, nước tung bọt trắng xóa. Xa xa nghe tiếng
thác đổ ầm ầm, lúc lại vọng bên tai du dương như Nguyễn Hằng
bản nhạc giao hưởng làm mê lòng người. Chính Trường TH số 1 Tân An, huyện Văn Bàn
vẻ hấp dẫn của thác đã lấy đi sinh mạng nhiều
người nên dân bản đặt tên là “Thác chết”. Phía Trưởng bản gật đầu rồi hướng mắt về ngọn
bên kia suối, mảnh đất phì nhiêu trồng cây gì được núi phía xa kể lại chuyện buồn của gia đình Gúng
mùa cây đó, người dân chẳng mất nhiều công cho cô Thùy nghe. Đôi mắt cô đỏ hoe. Đúng là bao
chăm sóc. Ai cũng muốn vượt suối lên đồi trồng nhiêu năm cô Thùy đi làm từ thiện, nhận nuôi mấy
trọt nhưng lại sợ con suối hung giữ nuốt chửng bất chục đứa con nhưng Gúng là trường hợp đầu tiên
cứ lúc nào. Vì cuộc sống mưu sinh bố mẹ Gúng làm cho cô thấy thương cảm nhất. Cô Thùy đưa
vẫn qua suối làm nương. Chiều hè, trời oi bức tay đón Gúng vào lòng. Em sợ sệt lùi về phía sau,
mây đen kéo đến che lấp mặt trời, bố mẹ Gúng cô Thùy lại gần nở nụ cười tươi trên khóe mắt dính
xuống núi đến giữa suối nước từ trên thác ập tới ướt, đưa tay vén sợ tóc tơ phất phơ giữa trán Gúng
cuốn trôi hai người họ để lại lớp đá chổng chơ. sang một bên, lấy khăn lau bùn đất trên mặt, phủi
đất đôi bàn tay bé nhỏ và ôm Gúng vào lòng. Em
Bố mẹ chết, ba anh em Gúng sống nương co người lại mặt đỏ bừng rồi dần cảm nhận hơi ấm
tựa vào nhau. Một thời gian sau, anh cả Gầu nghỉ của mẹ đã mất từ lâu. Gúng thả lỏng người ngoan
học theo bạn bè sang Trung Quốc làm công nhân. ngoãn ngồi gọn trong lòng cô. Cô nhẹ nhàng khen:
Mười hai mùa trăng anh cả vẫn chưa về. Gầu
và Gúng sống nhờ vào sự giúp đỡ của dân bản - Gúng ngoan lắm. Từ giờ con không được
người cho gạo, người cho rau… Thương em đói, nghỉ học nữa nhé. Con xem này, cô mua quần áo,
anh Gầu khoác bao tải, vác thuổng lên rừng đào sách vở cho Gúng đi học. Gúng có thích không ?
củ mài. Trên đường về gặp trời mưa bị cảm cũng
qua đời. Anh chết. Gúng thơ thẩn như người mất Nụ cười trên môi em hé nở. Gúng khẽ gật đầu,
hồn, em lang thang khắp bản, lúc lên mộ anh vun ấp úng:
lại chỗ đất sạt rồi lại về ngôi nhà cô quạnh. Nhớ bố
mẹ, em lại ra con “Thác chết” nhìn dòng nước với - Em… thích.
ánh mắt căm giận. Một thời gian sau, trưởng bản
đón Gúng về nuôi. Cô Thùy nói với trưởng bản Ấm vùng cao sẽ
nhận nuôi Gúng lâu dài, chi trả mọi chi phí học
Buổi chiều, Gúng đang chơi trước sân thầy tập và sinh hoạt. Nếu trưởng bản đồng ý tuần sau
giáo dẫn một người phụ nữ đứng tuổi đến, dáng thầy giáo sẽ đến đón Gúng về trường ở bán trú.
cô ấy nhỏ nhắn, khuôn mặt phúc hậu. Thấy người Trưởng bản cầm tay cô Thùy:
lạ, Gúng chạy vào nhà nấp sau trưởng bản. Thầy
giáo bước vào cất giọng: - Vậy thì tốt quá! Tôi thay mặt bố mẹ cháu và
dân bản cảm ơn cô.
- Chào bác Lềnh. Chào Gúng.
Về trường ở Gúng được ăn no, được ngủ trên
Gúng sợ sệt, thập thò sau lưng trưởng bản chiếc giường êm, em rất thích. Bạn cùng phòng
Lềnh. Bác Lềnh hỏi thầy giáo: thấy Gúng được thầy quan tâm nhiều hơn các bạn
nên đã ganh tị nhưng khi nghe thầy kể về hoàn
- Thầy và cô đến đây có việc gì ? cảnh gia đình Gúng nhiều bạn đã xúc động rơi
nước mắt, ôm Gúng động viên bạn cố gắng. Các
Thầy giáo giới thiệu: Đây là cô Thùy chủ nhiệm bạn dạy Gúng quét nhà, gấp quần áo, việc tự phục
câu lạc bộ từ thiện “Ấm vùng cao” nhà ở Hà Nội. Cô vụ bản thân. Gúng là đứa trẻ thông minh, một thời
đã giúp đỡ rất nhiều trẻ khó khăn ở vùng cao. Hôm gian sau em đã vượt lên đứng đầu lớp. Gúng
nay, câu lạc bộ lên trao quà cho các em học sinh được các bạn trong trường ngưỡng mộ, thầy cô
xã Lèng Hồ. Tôi đưa cô Thùy đến gặp gia đình để yêu quý.
khảo sát trường hợp học sinh Gúng. Nếu em Gúng
đủ tiêu chuẩn theo yêu cầu, cô Thùy sẽ nhận nuôi Mặt trời xuống núi, chim hót líu lo bên lùm cây,
Gúng đến khi nào Gúng không đi học nữa. Gúng vui đùa cùng các bạn trên sân trường thì
thầy giáo gọi Gúng về nghe điện thoại. Em cầm
chiếc điện thoại lung túng, đặt sát tai.
Kyã niïmå 30 taiá lêpå tónh Laoâ Cai - Chaoâ mûnâ g ngayâ Nhaâ giaoá Viïtå Nam 20/11 55
Dòng nước lớn từ trên đầu nguồn đổ xuống Truyện ngắn
chân vách đá tạo ra một cái hủm sâu vút
cây sào nứa. Nước mài phiến đá nhẵn Ngûúiâ meå thûá hai
bóng, nước tung bọt trắng xóa. Xa xa nghe tiếng
thác đổ ầm ầm, lúc lại vọng bên tai du dương như Nguyễn Hằng
bản nhạc giao hưởng làm mê lòng người. Chính Trường TH số 1 Tân An, huyện Văn Bàn
vẻ hấp dẫn của thác đã lấy đi sinh mạng nhiều
người nên dân bản đặt tên là “Thác chết”. Phía Trưởng bản gật đầu rồi hướng mắt về ngọn
bên kia suối, mảnh đất phì nhiêu trồng cây gì được núi phía xa kể lại chuyện buồn của gia đình Gúng
mùa cây đó, người dân chẳng mất nhiều công cho cô Thùy nghe. Đôi mắt cô đỏ hoe. Đúng là bao
chăm sóc. Ai cũng muốn vượt suối lên đồi trồng nhiêu năm cô Thùy đi làm từ thiện, nhận nuôi mấy
trọt nhưng lại sợ con suối hung giữ nuốt chửng bất chục đứa con nhưng Gúng là trường hợp đầu tiên
cứ lúc nào. Vì cuộc sống mưu sinh bố mẹ Gúng làm cho cô thấy thương cảm nhất. Cô Thùy đưa
vẫn qua suối làm nương. Chiều hè, trời oi bức tay đón Gúng vào lòng. Em sợ sệt lùi về phía sau,
mây đen kéo đến che lấp mặt trời, bố mẹ Gúng cô Thùy lại gần nở nụ cười tươi trên khóe mắt dính
xuống núi đến giữa suối nước từ trên thác ập tới ướt, đưa tay vén sợ tóc tơ phất phơ giữa trán Gúng
cuốn trôi hai người họ để lại lớp đá chổng chơ. sang một bên, lấy khăn lau bùn đất trên mặt, phủi
đất đôi bàn tay bé nhỏ và ôm Gúng vào lòng. Em
Bố mẹ chết, ba anh em Gúng sống nương co người lại mặt đỏ bừng rồi dần cảm nhận hơi ấm
tựa vào nhau. Một thời gian sau, anh cả Gầu nghỉ của mẹ đã mất từ lâu. Gúng thả lỏng người ngoan
học theo bạn bè sang Trung Quốc làm công nhân. ngoãn ngồi gọn trong lòng cô. Cô nhẹ nhàng khen:
Mười hai mùa trăng anh cả vẫn chưa về. Gầu
và Gúng sống nhờ vào sự giúp đỡ của dân bản - Gúng ngoan lắm. Từ giờ con không được
người cho gạo, người cho rau… Thương em đói, nghỉ học nữa nhé. Con xem này, cô mua quần áo,
anh Gầu khoác bao tải, vác thuổng lên rừng đào sách vở cho Gúng đi học. Gúng có thích không ?
củ mài. Trên đường về gặp trời mưa bị cảm cũng
qua đời. Anh chết. Gúng thơ thẩn như người mất Nụ cười trên môi em hé nở. Gúng khẽ gật đầu,
hồn, em lang thang khắp bản, lúc lên mộ anh vun ấp úng:
lại chỗ đất sạt rồi lại về ngôi nhà cô quạnh. Nhớ bố
mẹ, em lại ra con “Thác chết” nhìn dòng nước với - Em… thích.
ánh mắt căm giận. Một thời gian sau, trưởng bản
đón Gúng về nuôi. Cô Thùy nói với trưởng bản Ấm vùng cao sẽ
nhận nuôi Gúng lâu dài, chi trả mọi chi phí học
Buổi chiều, Gúng đang chơi trước sân thầy tập và sinh hoạt. Nếu trưởng bản đồng ý tuần sau
giáo dẫn một người phụ nữ đứng tuổi đến, dáng thầy giáo sẽ đến đón Gúng về trường ở bán trú.
cô ấy nhỏ nhắn, khuôn mặt phúc hậu. Thấy người Trưởng bản cầm tay cô Thùy:
lạ, Gúng chạy vào nhà nấp sau trưởng bản. Thầy
giáo bước vào cất giọng: - Vậy thì tốt quá! Tôi thay mặt bố mẹ cháu và
dân bản cảm ơn cô.
- Chào bác Lềnh. Chào Gúng.
Về trường ở Gúng được ăn no, được ngủ trên
Gúng sợ sệt, thập thò sau lưng trưởng bản chiếc giường êm, em rất thích. Bạn cùng phòng
Lềnh. Bác Lềnh hỏi thầy giáo: thấy Gúng được thầy quan tâm nhiều hơn các bạn
nên đã ganh tị nhưng khi nghe thầy kể về hoàn
- Thầy và cô đến đây có việc gì ? cảnh gia đình Gúng nhiều bạn đã xúc động rơi
nước mắt, ôm Gúng động viên bạn cố gắng. Các
Thầy giáo giới thiệu: Đây là cô Thùy chủ nhiệm bạn dạy Gúng quét nhà, gấp quần áo, việc tự phục
câu lạc bộ từ thiện “Ấm vùng cao” nhà ở Hà Nội. Cô vụ bản thân. Gúng là đứa trẻ thông minh, một thời
đã giúp đỡ rất nhiều trẻ khó khăn ở vùng cao. Hôm gian sau em đã vượt lên đứng đầu lớp. Gúng
nay, câu lạc bộ lên trao quà cho các em học sinh được các bạn trong trường ngưỡng mộ, thầy cô
xã Lèng Hồ. Tôi đưa cô Thùy đến gặp gia đình để yêu quý.
khảo sát trường hợp học sinh Gúng. Nếu em Gúng
đủ tiêu chuẩn theo yêu cầu, cô Thùy sẽ nhận nuôi Mặt trời xuống núi, chim hót líu lo bên lùm cây,
Gúng đến khi nào Gúng không đi học nữa. Gúng vui đùa cùng các bạn trên sân trường thì
thầy giáo gọi Gúng về nghe điện thoại. Em cầm
chiếc điện thoại lung túng, đặt sát tai.
Kyã niïmå 30 taiá lêpå tónh Laoâ Cai - Chaoâ mûnâ g ngayâ Nhaâ giaoá Viïtå Nam 20/11 55