Page 72 - Người bình thường tử tế
P. 72
hạnh phúc khi nói: “Chăn màn mọi người sử dụng
ở đây là anh đặt đấy. Phải tìm đồ tốt mà mua được
giá rẻ nữa. Lặn lội mấy ngày trời để lo cho nó tươm
tất nhất trước khi bàn giao cho bệnh viện”. Nói rồi
lại cười. Chỉ là chút xíu xiu trong những việc anh
làm thôi nhưng hình như anh vui lắm. Niềm vui ấy
giản đơn khi nhìn thấy những người bệnh có chỗ
ngủ nghỉ sạch sẽ, gọn gàng mà không phải áp lực
về chi phí. Niềm vui ấy không chỉ riêng anh cảm
nhận, mà cả C.P. Việt Nam đều hạnh phúc lẫn tự
hào. Niềm vui của sự sẻ chia. Rất nhiều hình ảnh
của anh trên những hành trình thiện nguyện được
lưu lại với bao nhiêu cảm xúc. Không thể nào nhớ
hết những nơi anh đã đi qua, những mảnh đời khó
khăn anh và đội áo hồng C.P. Việt Nam đã gặp. Thế
nhưng, có một lần mãi mãi anh không thể quên. Có
một lần mỗi khi nhắc lại vẫn rưng rưng xúc động.
Đó là chuyến hành trình đến khám chữa bệnh cho
bà con tỉnh Hòa Bình cùng Hội thầy thuốc
trẻ.Những bản làng cheo leo đồi dốc. Những đoạn
đường không rõ lối đi. Những con người cả đời
dường như chưa từng biết đến khám chữa bệnh là
gì... Để đến với nơi khám bệnh, bà con phải đi rất
xa. Có những cụ già không còn sức để đi xuống
bản, anh phải nhờ anh em lên tận nơi, đón rồi đưa
các cụ về. Anh nhớ như in bàn tay gầy guộc nhăn
nheo của cụ già nắm lấy tay anh, rưng rưng xúc
động: “Sống từ hồi nào tới giờ, mới được gặp bác
- 72 -