Page 91 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 91
Trong toa tàu đêm
Khi ngồi bên em trong toa tàu này
tôi đã đi qua khỏi thời trẻ tuổi
Em, người thiếu nữ như hoa phượng hồng mùa hạ.
Còn tôi, mái tóc đã hoa râm
Những vết nhăn quanh đôi mắt.
Trong tiểu thuyết, mọi lời nói đều có thể dễ dàng
ngay cả lời anh yêu em
nhưng trong đời thực, kẻ xế chiều như tôi sẽ rơi vào chuyện
buồn cười
khi nói bằng ngôn ngữ của người hai mươi tuổi.
Thôi vậy, con tàu cứ lao mình trong đêm mênh mông
Em cứ ngủ như một vì sao sáng
Và tôi cứ lặng yên trong thế giới riêng của mình.
Đây là thế giới của những người đã đem cả thời trẻ tuổi
để góp sức lau bóng tối khổ đau trên khuôn mặt quê nhà
để dưới nền trời rộng rãi của ngày mai, con người không còn
bóc lột con người
để lát nữa, em sẽ cười vui bước xuống sân ga
và tôi sẽ ghé vào chiếc quán bên dòng đời, hoài công đợi chờ
vài người bạn thân đã chết