Page 92 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 92

Thôi vậy, con tàu cứ lao mình trong đêm mênh mông

            Em cứ ngủ như một vì sao sáng
            và tôi cứ lặng yên trong thế giới của riêng mình.
            Mai sau, lúc tôi đã lìa đời và em còn bước đi dưới nền trời
                                                            quang đãng
            tôi tin em sẽ nhủ thầm “đấy là một người không tầm thường”.

            Tạp chí Văn tháng 07/2000









































            80
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97