Page 158 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 158

Bà Châu cũng không phải là người già lắm nên vẫn còn lái xe được, đôi khi bà chở những

          người bạn già không biết lái xe đi chợ mua thức ăn hoặc chạy xe đâu đó cho vui ở những

          shopping gần, tuy nhiên sức khỏe của bà cũng không được tốt vì bị bịnh tiểu đường và
          một con mắt đã bị yếu đi. Một bữa bà lái xe một mình đi chợ, tự nhiên bà cảm thấy trong

          người hình như hơi hâm hấp sốt, bà nghĩ hay tại trời sắp sửa mùa hè nên buổi trưa bắt
          đầu nóng dần lên, người bà ngột ngạt lắm bởi những tia nắng chói, hơi thở trở nên nặng

          nề, nên tính đến chuyện đi về. Bà đi vội về hướng chỗ đậu xe, cũng may bà đi chợ đã

          xong rồi, bỗng bà nghe có tiếng gọi: “cô ơi cô” vội vàng ở đàng sau, mới đầu bà tưởng
          gọi ai nhưng người này đã đến trước mặt bà, bà nhận ra mang máng hình như đã gặp

          người này ở đâu, cô độ chừng 30 tuổi và nhìn có vẻ xinh đẹp, cô nói:


                 -  Cô ơi cô, cô ở trong nhà già, con gặp cô vài lần.


          Lúc bấy giờ bà Châu mới nhận ra là đã gặp cô trong nhà già chỗ bà ở, chắc là chỉ một hay
          hai lần thôi, bà không thể nhớ được. Cô nói:


                 -  Cô cho con gửi cô 300 đô la trả cho bà Mai, bà ấy giúp làm việc cho bà Hồng

                    trong chỗ cô ở.

          Bà Châu hỏi:


                 -  Bà Hồng nào tôi không nhớ, ở trong đó lâu chưa?


          Bà hỏi cô này mà làm như cảm thấy hơi nóng đang lên khắp đầy châu thân, và dường

          như bà đang hoang mang không nhớ nổi điều gì, bà tiếp:

                 -  Mà hình như tôi cũng chưa gặp bà Mai bao giờ.


          Bà thấy mồ hôi bắt đầu rịn ra trong người:


                 -  Tôi không biết người nào ra làm sao mà dám nhận tiền của cô, tôi cảm thấy
                    không được khoẻ và hơi muốn chóng mặt, thôi tôi về đây.


          Cô kia tỏ ra nhanh nhẩu hơn:


                 -  Cô biết mà, con biết cô biết.


          Và cô ta nhanh nhẹn tự động nhét tiền vào túi sách của bà, dường như cô nghĩ là mọi
          người trong khu nhà già hầu như ai cũng đã gặp và biết nhau.

                                                                                                           158
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163