Page 159 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 159

-  Con để vào đây 300 đô trả nợ cho bà Mai, con sẽ kêu bà ấy gặp cô để lấy, chào

                         cô con đi đây.


              Bà Châu hoang mang tiến về chỗ để xe, nắng chói gắt hơn, bà cảm thấy như vậy và hơi
              lảo đảo. Bỗng nhớ  ra điều gì bà hết hồn gọi giật cô kia:


                     -  Cô ơi, cô cho tôi số điện thoại của bà Mai nào đó đi, bà nói với vội và cho cô ta

                         số phòng, không ai biết phòng tôi làm sao mà liên lạc, tiền này cô bỏ vào đây
                         tôi đang bịnh đánh mất thì khổ lắm.


              Cô kia không trả lời và cũng coi như việc của cô đã xong rồi, nhưng quay nhanh lại viết

              vội số phôn của bà Mai bỏ vào giỏ sách của bà, bà vội nói tôi về sẽ kêu cho bà Mai liền.


              Cơn sốt đang lên cao và thêm sự việc vừa qua nên bà Châu cảm thấy mình như đang
              bay bổng, bà cố bình tĩnh lái xe về, cũng may trong parking còn chỗ nên đậu xe không

              đến nỗi khó khăn lắm. Xách những gói đồ mua từ chợ về, mở cửa vào phòng bà còn cố

              gắng moi một vài thứ cần bỏ vào tủ lạnh, lấy ly nước lạnh và hai viên thuốc Tylenol uống
              vội vàng, bà mệt lắm rồi nhưng bà cũng còn ráng sức mở to mắt bấm số điện thọai của

              bà Mai, có tiếng bắc phôn bà nói vội vàng tên bà số phòng và nói có người gửì tiền trả
              nợ nhắn bà Mai lên lấy. Trước khi lên giường đắp mền bà còn nhớ ra mở hé cửa để bà

              Mai có đến thì bà kêu vào khỏi ra mở cửa. Những bao xách ở chợ về còn lung tung trước

              tủ lạnh trên sàn bếp.

              Bà mệt mỏi nằm xuống kéo mền lên trùm khắp người, cơn sốt quá độ làm cho bà mê

              man thiếp đi không biết gì hết.

              Những người bạn trong nhà già của bà Châu thường hay đến thăm nhau, hay hẹn nhau

              vào những giờ tập thể dục hoặc đi bộ, nhưng bà Châu thỉnh thoảng đến trông cháu ngoại

              giùm con gái nên nếu ghé thăm bà Châu thì họ hay lại vào lúc 5 giờ hoặc 6 giờ.

              Bây giờ đã là 5 giờ rưỡi chiều, Bà Hai một người bạn lại thăm bà, thấy cửa hé mở bà Hai

              nói:


                     -  Châu ơi Châu, có nhà không sao cửa không đóng hẳn mà lại mở hé thế này.


              Bà Châu còn nằm đắp mền trên giường nhưng lúc đó cơn sốt đã qua, bả uể oải nói:




                                                                                                               159
   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164