Page 162 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 162
Nở miệng cười Bà Mai nói thêm:
- Con cũng không nghĩ là nó trả lại con sớm như vậy, con cũng không có tiền
nhưng thấy nó kẹt quá rồi nên đưa cho nó, nó cũng tốt quá các cô nhỉ, thôi con
về đây, con băng qua khu apartments gần đây là về tới nhà gần chợ, lối đi ra
công viên con hay thường gặp các cô đó. Con cảm ơn cô Châu nghe, cô ráng
nghỉ ngơi cho khoẻ, sốt li bì như vậy cũng nặng lắm đó. Chào hai cô.
Bà Châu nói:
- Không có gì đâu, chào cô nghe. Bà Hai cũng nói một câu chào tạm biệt nhưng
người đàn bà đã vội vã bước ra ngoài khép cửa vào rồi.
Bà Châu cười nói, giọng cũng còn như đang mệt:
- Mấy người này ngộ quá ta chị Hai, không quen biết nhau nhiều mà người này
cho người kia mượn tiền, người kia không mang tiền đi luôn phải khoẻ không
mà mang lại trả nợ, đưa qua một người trung gian không quen biết nhiều như
em, lỡ em đánh mất thì khổ em quá.
Hai bà đều cười, cảm thấy không khí ấm áp và tình người như còn đang dào dạt trong
căn phòng này. Bà Hai chào bà Châu nói về để cho Châu còn nghỉ ngơi.
Mùa Hè sau bảy giờ vẫn còn ánh sáng chiếu qua mé đầu cửa kính của hành lang, những
tia nắng chiều còn mang lại bao niềm hy vọng. Bà Hai trở về phòng vừa đi vừa suy nghĩ,
trong thế giới này vẫn còn những tâm hồn biết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau lúc hoạn
nạn, và sự tự trọng bao giờ cũng vẫn là niềm tự hào dù ở trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Bà vui vẻ mỉm cười một mình, bà thấy con bé cũng đẹp chứ, bà Mai thì lúc nào cũng
tươi cười, chủ nợ con nợ và người trung gian….. sao ai cũng dễ thương vậy.
Lê Mỹ Hoàn
162