Page 291 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 291

nước Đức. Từ đó chúng tôi quen nhau, rất hợp ý nhau. Bởi vậy khi được ông Tôn Thất

              mời lên Tây Bá Linh, tôi nhận lời ngay. Căn hộ ông Tôn Thất ở cách Checkpoint Charlie

              một  con  đường.  Vì  thế  tôi  từ  Frankfurt  chạy  tới  đó  và  ông  Tôn  Thất  sẽ  chờ  tôi  ở
              Checkpont Charlie.

                     Lên đường lúc 5 giờ sáng, chúng tôi 4 đứa, vợ chồng và hai con. Tôi lái và nhà tôi
              phụ tá, coi bản đồ và những ghi chú đường đi do tôi hệ thống hoá từ hướng dẫn của

              ADAC và lưu ý của ông Tôn thất, những chặng đặc biệt trên xa lộ Transit.

                     Chiếc Opel Ascona 2.0, chiếc xe đầu tiên của tôi trên đất Tây Đức, mua lại của một
              cặp Đức trên 70 tuổi. Xe được giữ gìn tốt, trên xa lộ như một chiến mã lâm trận, lên đèo

              xuống núi không chê vào đâu được.

                     Đoạn đường đi trên đất Tây Đức không có gì đặc biệt, mãi tới khi bảng báo ngả rẽ
              vô đường Transit, tôi tắt nhạc và nhắc nhà tôi lấy xấp bản đồ ra.

                     Nhạc trên xe tôi thâu từ đĩa, từ cassette, theo ý mình. Để tránh nhàm chán, gây

              buồn ngủ, cứ vài bản Đoàn Chuẩn, Từ Linh lại Hờn anh, giận em… rồi cải lương, rồi
              Nam Ai, Nam Bình, Chầu văn, hay bất ngờ đổi qua Beatles, Sylvie Vartan… Hai đứa nhỏ

              ngủ khì trên ghế sau, không quan tâm, nhưng nhà tôi có lúc bực mình theo nồi âm nhạc

              hổ lốn này.
                     Lái xe vào xếp hàng để qua trạm kiểm soát đầu tiên. Trước 1982 trạm này thu lệ

              phí visa nhập cảnh 5 DM và lệ phí lưu hành, tuỳ theo kích thước xe, trung bình 30 DM.
              Đây là một khoản ngoại tệ lớn cho nhà nước Đông Đức. Chính phủ Tây Đức khôn ngoan,

              trả  bao  hai  loại  lệ  phí  này  và  nhiều  hơn  số  người  qua  về  mỗi  năm  (khoảng  2  triệu

              người/năm trước 1982), nên bên Tây Đức ào ào kéo nhau đi, Tây Đức tăng tiền trả bao,
              và DDR lại khoái thâu mối lợi lớn. Giao thông nườm nượp, giảm lần căng thẳng, ít ra

              nơi khuôn mặt của VOPO (Volkspolizei, Cảnh sát Nhân dân).
                     Bốn cuốn Thông hành được thâu và nhìn kỹ từng khuôn mặt, so sánh với hình

              trong thông hành. Sau đó Thông hành được đưa vào trạm, và ngoài này cảnh sát Đông

              Đức vẫy tay cho chúng tôi chạy. Nếu chưa nghe ông Tôn Thất giải thích chắc hẳn chúng
              tôi không biết phải làm gì. Đằng này, chúng tôi đã biết Thông hành sẽ được đóng dấu

              visa nhập cảnh DDR, và qua một đường ống chạy bằng hơi, từ cổng vào đến cổng ra

              trạm kiểm soát. Chúng tôi nhận lại Thông hành và vào xa lộ Transit.
                     Tất cả đều lạ lẫm, từ gương mặt lạnh lùng của các ông Vopo cho đến bảng chỉ các

              loại xe xếp hàng, những chiếc xe vẽ xấu và kỳ cục đến nỗi thằng con trai 6 tuổi chê dài,

                                                                                                               291
   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296