Page 292 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 292

răng bên ni xe cộ chi lạ rứa ba. Chạy trên Transit giữ tốc độ nghiêm nhặt, bảng ghi thế

          nào chạy thế ấy, vì Vopo kiếm ngoại tệ rất cần mẫn, đoạn nào cũng thấy chận xe làm

          nhiệm vụ phạt. Có Intershop để nghỉ ăn uống, nhưng chỉ sử dụng một lần khi mấy đứa
          nhỏ quá khẩn trương. Intershop, là nơi đầy Công an, Cảnh sát chìm của DDR.

                 Cho đến 1989 khi bức tường Đông Tây Bá Linh sụp đổ, chuyện trốn thoát khỏi
          Đông Đức xảy ra hằng ngày và bằng mọi cách: từ đào hầm làm địa đạo qua dưới bức

          tường, bơi qua sông Spree, bay bằng khinh khí cầu, dùng xe làm thêm chỗ cất giấu đi

          qua xa lộ transit… Số người đào thoát không thành công bị bắt, bị bắn chết… lên đến
          hàng trăm.

                 Chúng tôi đến Checkpoint Charlie lúc 3 giờ chiều, tính ra đi từ Frankfurt đến đây

          mất 10 tiếng. Ông Tôn Thất với vợ con và thêm 2 người bạn đứng chờ. Tất cả vui mừng
          gặp nhau và cùng kéo về căn hộ ông Tôn Thất. Chuyện trò hào hứng quên hết mệt nhọc.

          Một hai chai bia là nóng máy, bắt đầu 100% liên hồi, và bốn anh em cứ tì tì cho đến khi

          các bà kêu ăn tối.
                 Ngày đầu tiên thăm Tây Bá Linh, ông Tôn Thất đưa cả nhà ra phố, đi quanh quẩn

          nơi  khu  Kurfürstendamm,  coi  Nhà  thờ  Cụt  đầu,  Chiếc  đồng  hồ  thế  giới,  KADEWE

          (Kaufhaus des Western). Khi các bà và bọn nhỏ đã mệt nhoài theo shopping, chúng tôi
          về nhà, và mấy anh em ca hát thoải mái.

                 Ngày thứ hai, ông Tôn Thất cho đi xem nghĩa trang Thập tự giá trắng bên bờ sông
          Spree. Nơi đây hàng ngàn Thập tự giá, sơn màu trắng, có ghi tên những người đã bị

          Vopo bắn chết khi vượt sông Spree. Chúng tôi leo lên cầu thang gỗ, nơi Tổng Thống

          Kennedy với câu “Ich bin ein Berliner” (“Tôi là người Berlin” – Google Translate), như
          một cam kết gắn chặt với Tây Đức.

                 Hai ngày ba đêm vừa đủ cho vợ chồng ông Tôn Thất và cả cho chúng tôi, dù chỉ
          biết Tây Bá Linh kiểu cưỡi ngựa xem hoa. Ngày mai ai cũng phải đi làm, con nít đi học.

          Chúng tôi chia tay nhau cũng ở Checkpoint Charlie.

                 Chuyến đi ngắn ngủi, nhưng gây ấn tượng dữ dội. Ra vô cái rọ Tây Bá Linh, ai
          cũng thấy sự vô lý của bạo lực. Chiếc cũi tuy lớn vẫn là chiếc cũi, sẽ không nhốt được ai

          lâu. Vấn đề là vận hội. Quả thiệt hai năm sau, khẩu hiệu “Wir sind das Volk” (“Chúng

          tôi là những người” – Google Translate) đã tập trung hàng tuần hàng trăm ngàn người
          ở thành phố Leipzig, Đông Đức và kết cuộc như chúng ta đã biết.




                                                                                                           292
   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296   297