Page 109 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 109

Đà Nẵng phải ra lệnh giới nghiêm. Tướng Nguyễn Văn Điềm,
           Tư Lệnh Sư Đoàn I/BB được Tướng Trưởng cử làm Quân Trấn
           Trưởng Đà Nẵng với quyền được xử tử tại chỗ những kẻ cướp
           bóc lương dân bằng vũ khí trên tay (Tướng Điềm tôi nghe tin
           là sau đó bị tử nạn cùng với một số sĩ quan tham mưu trên
           chiếc phi cơ trực thăng bị Cộng Sản bắn rơi gần Đức Phổ trên
           đường di chuyển từ Non Nước vào Phù Cát ngày 30/3/1975).
               Ngay hôm đó, anh Ngô Đồng cùng một số Giáo Sư và
           thân hào nhân sĩ vào Bộ Tư Lệnh Quân Khu I  để xin gặp
           tướng Ngô Quang Trưởng. Tướng Trưởng đón tiếp chúng tôi
           rất cởi mở, tuy nhiên khi được hỏi qua tình hình thì tướng
           Trưởng tỏ vẻ hết sức bi quan. Chúng tôi ai nấy đều cảm thấy
           lo âu, xin cáo từ và không còn nghĩ gì đến việc thành lập Ủy
           Ban Nhân Dân Yểm Trợ Tiền Tuyến nữa. Riêng tôi quyết định
           tìm phương tiện để đưa gia đình vào Sài Gòn theo đường biển
           càng sớm càng tốt.
               Mấy ngày tiếp đó tôi vẫn không tìm được phương tiện
           bằng đường hàng không và ngay cả bằng đường thủy. Một
           nhân viên người Việt làm tại Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ có cho tôi
           biết là ông William Scott , bấy giờ là Lãnh Sự ở Huế, cho tìm
           tôi để gửi theo chuyến bay chở các phái đoàn ngoại giao vào
           Sài Gòn, nhưng nói là chỉ một mình tôi đi thôi. Tôi từ chối vì
           làm sao bỏ cả gia đình, cha mẹ, vợ con, anh em để ra đi một
           mình được. May thay vài hôm sau, chú tôi là Trung Tá Công
           Binh Lê Đình Vọng (bấy giờ đang làm cho Quốc Vụ Khanh
           Phan Quang Đán đặc trách định cư người tị nạn) đến báo cho
           gia đình biết là đêm nay tập trung tại một địa điểm ở bến Bạch
           Đằng để được Công Binh đưa lên xà lan, di chuyển ra tàu lớn
           Mỹ đang đậu ở ngoài khơi.
               Khoảng đêm 25/3, toàn bộ gia đình tôi cùng cả gia đình
           bên bà xã cùng lên một chiếc GMC nhà binh để được chở ra
           bến phà. Chúng tôi phải đợi từ 9 giờ tối mãi cho đến 2 giờ
           đêm xe mới di chuyển được vì đồng bào dồn đến quá đông.
           Một lực lượng quân cảnh phải sử dụng đến vũ lực mới bảo
           đảm được an ninh cho đoàn xe di chuyển. Thời gian chờ đợi
           giữa trời đêm quá lâu, càng khuya trời càng lạnh. Các con tôi
           (ba cháu, đứa lớn nhất là Vũ Phan 5 tuổi, Thục Hà 4 tuổi và
           Vũ Phúc 1 tuổi) phần thì đói sữa, phần thì cảm lạnh vì sương


           108 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114