Page 112 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 112
NHỮNG NGÀY ĐẦU
CẢI TẠO
Trong bài viết mang tựa đề “Con Số 13” (Đã đăng trên các
báo Mẹ VN, SaiGon Post), người viết đã diễn đạt tâm lý e ngại
con số xui xẻo này trong sinh hoạt đời thường. Đến khi đối
mặt với nỗi bi thảm của một thân phận tù đày mà con số 490
được in bằng mực đen với kích thước hơn một tấc Tây ở đằng
sau lưng của chiếc áo tù màu xanh nhạt, tôi cứ lẩm nhẩm con
tính cộng 4+9+0 = 13 và thấy rõ màu đen ghê rợn sẽ bám chặt
cuộc đời mình với những chuỗi ngày dài tăm tối đằng trước
mặt. Thôi đành bước vào định mệnh tàn khốc của một đòi
người chứ còn con đường nào khác nữa đâu…
Ngày 30-4-1975, tướng Dương Văn Minh kêu gọi các
lực lượng võ trang miền Nam buông súng đầu hàng vào lúc
10 giờ. Buổi sáng hôm đó, tôi chở nhà tôi trên chiếc xe mini
Lambrett a từ đường Trương Minh Giảng ngược lên trung tâm
Sàigòn rồi rẽ xuống đường Yên Đỗ để thăm gia đình ba má và
các em tôi (đã di tản vào đến Sàigòn sau khi vượt qua biết bao
chặng đường căm go thập tử nhất sinh từ Huế vào Đà Nẵng
rồi vào Nam). Đến gần bót cảnh sát ở góc đường Yên Đỗ và
Cách Mạng 1.11, tôi thấy lố nhố cả một đám đông người vây
quanh vài cậu thanh niên đeo băng đỏ, cầm súng AK. Một số
người khác ở hai bên đường thì xáo xác bỏ chạy. Tôi tự hỏi
Việt Cộng đã vào tới trung tâm Sài Gòn rồi chăng? Tôi quay xe
trở lại về nhà trọ ở đường Bùi Viện để nghe ngóng tình hình.
Trên đường Hồng Thập Tự, tôi gặp chị Hà Thúc Ký được
cháu gái út chở đằng sau chiếc xe mobilette màu vàng chạy
Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 111