Page 116 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 116
rêu chở đầy công an vũ trang ập đến nhà tôi, hai tên gác cửa
trước, hai tên gác cửa sau, rồi một tên vào nhà đọc lệnh bắt
giam “can phạm phản động Lê Đình Cai”. Khoảng bốn giờ
rưỡi, chiếc xe rời ngôi nhà thân yêu của tôi ở ngã tư Anh Danh,
gần khu hoàng thành. Tôi chỉ còn kịp ghi lại hình ảnh nhà tôi
với đôi mắt đẫm lệ trên khuôn mặt hốc hác vì bao đêm lo nghĩ
về thân phận của chồng và tương lại vô định của đàn con còn
quá nhỏ dại.
Xe cứ chạy loanh quanh trên vài con đường phố chính rồi
tiến ra ngoại ô lên ngả Kim Long. Trời tối dần tôi không còn
nhận biết vị trí của nơi mình đến, vả lại tôi bị buộc phải ngồi
ở băng ghế sau nên không quan sát rõ con đường đã đi qua…
Chiếc xe con của công an mang màu rêu đã đỗ lại giữa sân
có tường gạch bao quanh. Hai bên có hai dãy nhà trệt lợp tôn
và trước mặt tôi một tổ đình cao lêu nghêu dựng trên một mô
đất cao cũng xây bằng gạch nhưng lỗ chỗ những vết đạn và có
nơi đổ sụp vì sự công phá của bom na-pan.
Tiếng người nói lao xao. Nhìn kỹ, dưới ánh điện vàng
vọt, tôi thấy họ toàn là những thanh niên trẻ tuổi chừng độ 18
hay 20, áo quần đủ kiểu, đủ dạng nhưng không che đậy được
sự nghèo khổ và tiều tụy (sau này tôi mới biết họ là những
công an tân tuyển đang được đào luyện để phục vụ cấp thời).
Một cán bộ trung niên được lệnh đến dẫn tôi vào một căn
phòng ở mé trái hướng về phía cột cờ. Đây là căn phòng biệt
giam mà tôi đã phải trải qua hơn sáu tháng trời căng thẳng,
ngày ngày đấu trí với cán bộ chấp pháp từ Huế lên hay từ
Trung Ương vào.
Nói là căn phòng thì cũng đúng vì bề ngang khoảng hai
thước và bề dài khoảng bốn thước. Chung quanh tường xây
bằng gạch lỗ chỗ các vết đạn, trên mái lợp bằng tôn rỉ sét, trần
thấp chỉ cần đứng trên một chiếc ghế là có thể với tới được.
Với khí hậu của Huế, mùa đông lạnh thấu xương, mùa hè
nắng cháy nghiệt ngã thì giữa tháng sáu với cái nóng hầm hập
mà giam giữ tôi trong căn phòng như vậy quả là một cực hình
ghê gớm. Những trưa nắng chang chang, tôi không chịu nổi
phải dùng khăn lông nhúng vào nước lạnh để chụp lên đầu.
Đêm đầu tiên trong cuộc đời tù tội, cái cảm giác mới lạ
lẫm làm sao. Mình cứ mơ mơ tỉnh tỉnh, không nhận ra thực
Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 115