Page 120 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 120
NGÀY RA TÙ
VÀ CUỘC SỐNG
TRÊN VÙNG KINH TẾ MỚI...
Tôi được thả ra vào ngày gần tết (đầu năm 1982) từ trại cải
tạo Bình Điền (nằm ở vùng núi Trường Sơn Đông thuộc phía
Tây Nam thành phố Huế, gần biên giới Lào - Việt), nơi mùa hè
thì nắng cháy nghiệt ngã, mùa đông lại lạnh buốt tận xương,
quả là miền đất sơn lam chướng khí, như cách nhận xét của
những người từng sinh sống lâu năm ở đó:
Cọp Bình Điền, nước khe điên,
Vào thôi cũng đủ muộn phiền, khó ra.
Ngày rời trại, trời âm u, mưa lất phất… Tôi cùng một số
bạn tù đi bộ ra bến đò Bình Điền, xuôi về quận lỵ Nam Hòa
rồi đáp xe lam về thành phố Huế. Khi chiếc Honda ôm đưa
tôi ngang cầu Tràng Tiền, hướng vào nội thành, tôi nhờ bác
tài dừng lại… Tôi đứng trên cầu quay nhìn về hướng khách
sạn Morin, nơi mà trước đây là tòa nhà của trường Đại Học
Văn Khoa Huế. Chính ngôi trường trường này là nơi ghi dấu
kỷ niệm cuộc đời sinh viên qua bốn năm dài đèn sách (1962 –
1966). Rồi hơn bốn năm sau (1970), từ Sài Gòn tôi trở lại Huế
và cũng ở ngôi trường Văn Khoa này, tôi đã đứng trên bục
giảng, truyền thụ những điều mình học hỏi được cho lớp sinh
viên đàn em đang háo hức mộng ước vào đời… Thời gian và
kỷ niệm dồn về đầy ứ trong tâm tư… Tôi đảo mắt nhìn về
hướng biển, kìa bến đò Đập Đá đi về thôn Vỹ Dạ với tứ thơ bất
hủ của thiên tài Hàn Mạc Tử:
Sao em không về chơi thôn Vỹ,
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 119