Page 121 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 121
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc,
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Nhìn xuống dòng sông Hương, từng đám lục bình đang
trôi vật vờ theo dòng nước, không biết sẽ về đâu. Tôi chạnh
lòng bâng khuâng buồn cho thân phận. Quay về hướng núi,
xa xa thấp thoáng ngôi tháp cổ chùa Linh Mụ, chỉ một quãng
ngắn là đến khu Văn Thánh, nơi mà tôi đã bị biệt giam hơn 6
tháng trời trong một căn phòng nhỏ bé của khu tạm giam (từ
tháng 6 đến tháng 12 năm 1975), hoàn toàn cô độc, ngày ngày
chỉ mình đối diện với chính mình, không ai trò chuyện, luôn
trong tình trạng căng thẳng, bi quan và vô cùng tuyệt vọng…
Và giờ, trước mắt tôi là dãy Truờng Sơn xám xịt, nơi mà chỉ
vừa sáng nay thôi tôi đã bước ra từ trại cải tạo. Ở đấy, giờ này
những người bạn tù khốn khổ của tôi vẫn còn phải tiếp tục lê
những bước chân nặng nề trong nỗi uất nghẹn đớn đau:
Tôi lẩm nhẩm đếm bước chân tù ngục,
Phòng biệt giam thân xác đó rã rời.
Nơi rừng thẳm lưu đày bao năm tháng,
Một dấu chân đi, một nỗi ngậm ngùi.
Rừng núi đó chôn chặt đời trai trẻ,
Mộng ước xưa xin trả lại đằng sau.
Uất nghẹn lắm nhưng mà đành câm nín,
Một mối hờn căm tim vẫn nhói đau.
(trong “Bước chân tù ngục” của LĐC)
Đang miên man với bao suy tư dồn dập khi chính mình
đang đứng trên chiếc cầu màu trắng vắt qua sông trong dáng
nằm e ấp của cô thiếu nữ dậy thì, mà đã gần 8 năm xa cách, thì
bác xe ôm đã vội thúc tôi tiếp tục cuộc hành trình hướng về
thành nội, nơi gia đình vợ con tôi đang trông đợi…
*
* *
Tôi chỉ ở Huế được vài ngày thì phải thu xếp vào ngay
vùng kinh tế mới Phú Cường, Đồng Nai vì chính quyền địa
phương không cho phép tôi ở lại thành phố này lâu hơn. Phải
giã từ thành phố mà đã lưu giữ gần hết quãng đời thanh niên
đầy mộng ước của mình, phải giã từ con đường về bánh bèo
Tây Thượng, phải lìa xa cảnh sắc Ngự Bình những buổi hoàng
120 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai