Page 123 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 123

khổ của cuộc sống thiếu thốn vật chất thật khủng khiếp làm
           sao! Vợ tôi, từ ngày vào vùng kinh tế mới này, thỉnh thoảng
           cũng tháp tùng đi buôn vài chuyến “dầu chai” (một loại dầu
           thu được từ nhựa cây trong rừng, dùng để tô trét ghe thuyền
           cho đỡ thấm nước) cùng cô em gái đã vào lập nghiệp ở vùng
           này từ những ngày đầu di tản. Những chuyến đi buôn khi trót
           lọt thì có tiền mua thêm gạo cơm mắm muối cho con, còn khi
           bị cảnh sát kinh tế tịch thâu thì coi như trắng tay. Vợ tôi là nhà
           giáo, vốn quen với phấn trắng, bảng đen, nay vào đây lại phải
           đốt rừng làm rẫy, trồng sắn, trồng khoai, trồng bắp… như là
           một nông dân thực thụ. Tôi thấy thương nhà tôi vô cùng, một
           mình với bốn đứa con nhỏ dại. Các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn
           thế mà cơm toàn độn ngô khoai, có khi phải dùng thêm rau
           lang trồng quanh nhà vào cho đầy bụng. Nhà tôi chiến đấu
           với cảnh sống đọa đầy như vậy cũng đã bảy tám năm nay.
           Bây giờ tôi đã trở về, nhưng liệu có giúp gì được cho nhà tôi
           chăng? Với tôi quả là bài toán nan giải… Mình từng bao năm
           cầm phấn bút nay phải cầm cuốc, cầm cày… Liệu tôi có trụ
           vững trước những cam go sắp tới?
               Cậu em rể của tôi cũng đi cải tạo về trước tôi hai năm
           đã hướng dẫn tôi đi đẩy dầu chai cho tổ hợp thu mua đặt tại
           khu bến xe gần trụ sở xã… Muốn đẩy dầu chai tôi phải sắm
           cho được chiếc xe thồ. Chiếc xe của tôi yên sau chở được ba
           can (hai can để trong bao cát cho thòng ở hai bên và một can
           cột chặt vào “pọc-baga”), dàn xe phía trước thòng thêm hai
           can nữa. Tất cả là năm can dầu chai nặng trịch (lên đến hơn
           tạ), phải di chuyển ban đêm từ bìa rừng về cho chủ vựa, phải
           trốn tránh du kích hay kiểm lâm vì nếu bị bắt thì coi như hết
           vốn. Có lần tôi chuyển dầu giữa khuya khi trăng lên qua khu
           rừng cao su bạt ngàn với cậu em, chân dẫm lên những chiếc
           lá rụng rơi theo lối mòn của các công nhân cạo mủ mà nghe
           như vọng lại âm thanh của những “con nai vàng ngơ ngác đạp
           trên lá vàng khô” của nhà thơ Lưu Trọng Lư những ngày còn
           cắp sách đến trường… Ôi đâu rồi những mộng mơ của tuổi
           trẻ ngày nào?
               Những lúc không có dầu chai để thồ, tôi lại vào rừng theo
           chân chú em trai kế cũng vừa đi cải tạo hơn năm năm mới trở
           về. Hai anh em tôi, thức dậy từ sớm tinh mơ khi sương trời


           122 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128