Page 118 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 118

thêm “Cách Mạng” sẽ đánh giá sự thành khẩn của anh qua
          bản kiểm điểm này. Xong người cán bộ đi ra và nói gì với anh
          cán bộ võ trang mà tôi không nghe rõ. Chỉ biết là cánh cửa
          phòng tôi sau đó được mở cho thoáng và có đủ ánh sáng để
          tôi “làm việc”.
               Tầm mắt tôi quan sát và tôi nhận ra chỗ này có vẻ quen
          quen và về sau được ra sân tập thể dục vào mỗi buổi sáng tôi
          xác quyết được đây là khu Văn Thánh, gần chùa Linh Mụ nơi
          có những tấm bia khắc tên các vị Tiến Sĩ của triều Nguyễn. À,
          thì ra tôi được đưa lên biệt giam một nơi không xa thành phố
          bao nhiêu, tôi tìm cách báo tin cho gia đình được biết nơi tôi
          đang bị giam giữ.
               Những ngày sau tôi  được một cán bộ võ trang dẫn ra
          sông để tắm rửa và giặt áo quần. Đây là nhánh sông đi qua
          vùng Long Hồ, qua vùng Thọ Xương, Linh Mụ rồi ngang qua
          kinh thành Huế. Nhìn về hướng thành phố tôi thấy mình thực
          gần trong không gian nhưng thật xa trong sự buộc trói của
          thực tại…
               Tôi đã trải qua sáu tháng giam trong căn phòng biệt lập
          này, không tiếp xúc được với một ai khác ngoài các cán bộ
          “chấp pháp” của nhà cầm quyền Cộng Sản. Tâm trạng bi quan
          tột cùng sau những lần đấu trí với cán bộ khiến tôi nhiều lúc
          đã có ý định tự tử. Hằng đêm tôi đã phải đối thoại với thần
          chết và tưởng chừng không thoát ra được nổi ám ảnh kinh
          hoàng đó và giờ đây mỗi lần nghĩ lại giờ phút đó tôi vẫn còn
          bàng hoàng và tưởng như câu chuyện vừa mới xảy ra hôm
          qua.
               Căn phòng tôi ở có một chiếc ghế nhỏ, hai sợi dây điện
          màu đen xoắn lấy nhau ai đã chăng sẵn từ bên này đến bên kia
          tường gần lối vào, trên trần có sà nhà bắc ngang. Điều kiện cho
          tôi tự xử đã có sẵn, cộng sự dồn nén hằng ngày khi đối thoại
          với cán bộ Cộng Sản đã dồn tôi vào sự khủng hoảng ngày
          càng nghiêm trọng. Vượt qua khỏi cơn khủng hoảng và nỗi bi
          quan tột cùng đó, quả là một phép lạ.
                                        *
                                       * *
               Vào dịp Neol năm 1975, nghĩa là hơn sáu tháng biệt giam
          tại khu Văn Thánh tôi được lệnh đưa lên vùng núi gần biên


                          Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 117
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123