Page 117 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 117

tại mà mình đang sống. Tôi cứ trằn trọc nghĩ đến vợ và ba
           con còn quá nhỏ dại (cháu Vũ Phan 4 tuổi, Thục Hà 3 tuổi
           và Vũ Phúc 1 tuổi), nghĩ đến cha mẹ, anh em và bè bạn… Cả
           một đêm dài không chớp mắt được. Bỗng một hồi kiểng vang
           lên, rồi tiếng chân chạy thình thịch, rồi tiếng đếm 1,2,3,4 nhịp
           nhàng theo tiếng loa phóng thanh từ phía đằng xa mà tôi chưa
           định hướng được. Tôi choàng dậy nhìn qua khe hở của cửa
           sổ thì thấy trời đã bắt đầu rạng sáng, ý chừng khoảng 4, 5 giờ
           sáng thì phải (người tù đâu còn đeo đồng hồ được nữa kể từ
           giờ phút này).
               Chừng hơn hai tiếng đồng hồ sau, có tiếng lách cách ở ổ
           khóa rồi cửa xịch mở và một giọng nói của một “nữ cán bộ”:
           “Dậy đi, tên phản động”. Vừa nói, cô ta vừa để một bát mì sợi
           và chai xì dầu trên chiếc băng ghế kê cạnh tường. Tôi ngồi vụt
           dậy chằm chằm nhìn cô ta. Một cô gái quê da xạm đen, khuôn
           mặt lớn hơn dáng người, đôi mắt nhô ra dưới vầng trán hẹp
           với giọng của vùng Nghệ Tĩnh. Tự nhiên tôi có ý nghĩ sao cô
           ta không phải là đàn ông nhỉ?
               Cánh cửa phòng  đóng sập lại. Tôi vẫn chưa biết mình
           đang ở đâu? Chỉ biết rằng đây là buổi sáng đầu tiên của một
           đoạn đường đời nghiệt ngã mà mình đang bị du đẩy vào với
           bóng tối ở bên trong và ánh sáng ở bên ngoài. Từ hôm qua đến
           giờ tôi không ăn được một chút gì trừ một ổ bánh mì nhỏ. Nay
           bữa sáng với một bát mì sợi được luộc sẵn để ăn với xì dầu, tôi
           lại càng không nuốt được, chỉ bỏ vào miệng đưọc chút đỉnh
           nhai qua loa mà thôi.
               Một hồi kiểng nữa vang lên, có tiếng người lao xao bên
           ngoài có vẻ dồn dập, rồi bước chân họ xa dần. Độ nửa giờ sau,
           cửa phòng tôi xịch mở và một cán bộ đứng tuổi đầu đội nón
           cối, vai đeo xắc cốt bằng da bước vào.
               - Anh Cai, hôm nay tôi đến làm việc với anh. Đêm rồi anh
           ngủ được không?
               Tôi trả lời:
               - Cám ơn, tôi chỉ ngủ được chập chờn đôi chút thôi.
               Người cán bộ này có giọng nói của người Quảng Bình
           mà sau này tôi biết tên là Hồng Lam. Ông ta trao cho tôi một
           xấp giấy và yêu cầu tôi viết bản tự khai về những hoạt động
           “chống phá Cách Mạng” trong thời gian qua. Và ông ta nói


           116 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122