Page 125 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 125

của tôi liền hỏi cháu là con ai, làm gì. Cháu cứ giả lơ, không
           đáp vì sợ biết ba cháu đang còn cải tạo thì cháu sẽ bị gạt khỏi
           đội tuyển. Chẳng ngờ khi nhà tôi lên thăm cháu thì vị thầy kia
           đã chủ động đến gặp nhà tôi và nói: “Thưa cô, em là học trò
           cũ của thầy Lê Đình Cai hồi ở Đại Học Huế…”. Nhà tôi hết
           sức vui mừng và nhờ thầy ấy nâng đỡ cháu. Cháu Vũ Phan
           mới bằng ấy tuổi mà đã biết lo lắng cho gia đình. Tất cả những
           thực phẩm bồi dưỡng như sữa, mì gói, xà phòng… cháu đều
           dành lại để gởi mẹ đem về cho các em…
               Năm ấy, cháu Phan được cho phép về nhà đón Tết cùng
           gia đình. Khi thấy cháu trở về tôi hết sức xúc động, trông thấy
           cháu ốm o vì thiếu ăn tôi thực khổ tâm, nhất là bộ áo quần
           cũ mèm với vài đường vá sau lưng (mặc dù đó là bộ đồ khá
           nhất). Tôi thật không cầm được nước mắt…
               Tôi hỏi nhà tôi xem có cách nào để mua áo Tết cho các
           cháu không? Nhà tôi im lặng, không nói gì, nước mắt như
           chực trào ra… Tôi ngoảnh  đi chổ khác… Sau một hồi bàn
           định, tôi tập hợp các cháu lại. Cháu út Thể Hà hồi ấy mới sáu
           tuổi, hồi ra Huế đón tôi cùng với bà ngoại đã được mấy dì sắm
           cho bộ đầm mới. Còn các cháu khác, Vũ Phan, Thục Hà và Vũ
           Phúc thì không có áo quần mới.
               “Hôm nay Ba muốn hỏi ý kiến các con. Tết đến rồi, chỉ
           còn ba bốn ngày nữa là Giao thừa mà Ba Má không có cách chi
           để mua được cho các con đồ mới cả. Ba Má buồn lắm. Má nói
           nhà mình chỉ có khả năng mua được một cái áo sơ mi cho anh
           Hai thôi, nhưng Ba muốn hỏi ý kiến Thục Hà và Vũ Phúc có
           đồng ý không?”. Tôi không ngờ cháu Thục Hà nhanh nhẹn trả
           lời ngay: “Ba Má cứ mua cho anh Hai đi, anh Hai đi học ở Biên
           Hoà cần bằng chúng, bằng bạn, còn tụi con ở vùng quê này ăn
           mặc sao cũng được”. Tôi đã ôm con gái tôi vào lòng, vừa thấy
           hãnh diện vừa thấy xót xa quá đỗi…
               Tết năm Nhâm Tuất ấy, cháu Lê Đình Vũ Phan, con trai
           đầu lòng của vợ chồng tôi đã đón nhận chiếc áo sơ mi màu
           xanh da trời mới tinh  để chào  đón mùa Xuân  đoàn tụ với
           người cha vừa mới trở về sau bảy năm trời lao động khổ sai ở
           trại cải tạo Bình Điền.
               San Jose, những ngày tháng đi qua ...
               Lê Đình Cai


           124 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130