Page 281 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 281

là chủ trương của Cộng Sản Việt Nam và họ phải chịu trách
           nhiệm trước lịch sử dân tộc về trọng tội này.
               Trở lại hiệp định Geneve, hiệp định này gồm 6 chương và
           47 điều khoản nhằm đề cập đến vấn đề quân sự là chính yếu
           bao gồm việc đình chiến, giới tuyến và khu phi quân sự, việc
           giám sát và kiểm soát đình chiến. Riêng việc tổng tuyển cử
           lại không được ghi vào bản văn của hiệp định này mà chỉ ghi
           trong bản Tuyên Ngôn sau cùng và chỉ được 7 thành viên chấp
           nhận miệng mà không ký tên, còn Hoa Kỳ va QGVN thì phản
           kháng (7 thành viên là: Anh, Pháp, Liên Xô, Trung Cộng, Việt
           Minh, Lào, Cao Mên). Theo điều 7 của bản tuyên ngôn này thì
           cuộc tuyển cử để thống nhất Nam Bắc dự định tổ chức vào
           một ngày nào đó trong tháng 7/1956 dưới sự kiểm soát của
           Ủy Hội Quốc Tế gồm Gia Nã Ðại (thân Tây Phương), Ba Lan
           (Cộng Sản) và Ấn Ðộ (Trung Lập) và đề nghị ngày 20-7-1955
           hai nhà cầm quyền Nam Bắc sẽ có những cuộc gặp gỡ để bàn
           về vấn đề này nhưng thực tế thì không hoàn toàn xảy ra như
           vậy. Chị Phiến Ðan nêu thắc mắc là tại sao hồi đó hai chính
           phủ Nam-Bắc không đặt quyền lợi Tổ Quốc lên trên để cùng
           xây dựng một nước Việt Nam dân chủ, tự do, phú cường. Câu
           trả lời nằm ở sự đối lập do hai bản chất khác biệt của nhà
           cầm quyền: Miền Bắc dưới sự cai trị độc tài, chuyên chính vô
           sản của Ðảng Cộng Sản do Hồ Chí Minh đứng đầu, còn Miền
           Nam sống dưới một chế độ Cộng Hòa thoát đi từ một hình
           thái quân chủ lập hiến thời Bảo Ðại (tôi nhấn mạnh đến hình
           thái vì chế độ thời Bảo Ðại chưa thực sự là một chế độ quân
           chủ lập hiến được tuyên dương bằng văn bản hiến pháp).
               Với thỏa  ước Hạ Long (5-6-1948), Bảo Ðại  đảm nhiệm
           vai trò Quốc Trưởng với chính phủ trung ương lâm thời do
           Nguyễn Văn Xuân làm Thủ Tướng của Chính Phủ được gọi là
           Quốc Gia Việt Nam (thể chế này chưa thực sự là đại nghị chế,
           cũng không hẳn là Quân Chủ Lập Hiến lại càng không phải là
           TổngThống chế như dưới thời Ngô Ðình Diệm sau này).
               Hai chế độ: Miền Bắc của Cộng Sản và Miền Nam của phe
           Quốc Gia không thể cùng tồn tại về lâu về dài được vì trong
           sự hiện hữu của chế độ này đã mang yếu tố triệt tiêu của chế
           độ kia (xin đọc tài liệu cuộc đối thoại giữa Hồ Chí Minh và
           Ngô Ðình Diệm (ở tr.586-587) của ký giả Stanby Karnow “Việt


           280 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286