Page 316 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 316

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


             tuần sau ở tại San Clemants, California, để chúng ta có dịp công
             khai nhắc lại mối hợp tác giữa hai nước và sự cam kết của Hoa Kỳ.
             Dựa  vào  những  cam  kết  đó,  tôi  hy  vọng  ngài  sẽ  vui  lòng  cùng
             chúng tôi ký bản Hiệp Định. Vì tính cách trọng đại của vấn đề này
             và những hậu qủa của nó trong tương lai, tôi đã chỉ thị cho tướng
             Haig phải trở lại Sài Gòn vào sáng ngày thứ Bẩy, 20 tháng giêng,
             1973. Đây có lẽ là dịp chót để chúng tôi biết được lập trường của
             ngài và để xem chúng tôi có tiến hành cùng với ngài được không.
             Chường trình diễn tiến đã định, không thể thay đổi được nữa. Tiến
             sĩ  Kissinger  sẽ  phê  chuẩn  bảo  thỏa  hiệp  ở  Paris  ngày  23,  tháng
             giêng. tôi sẽ thông báo cho dân chúng Hoa Kỳ ngay buổi chiều
             hôm đó và lễ ký kết sẽ nhằm ngày 27 tháng giêng, 1973. Nếu ngài
             không chịu hợp tác, chính phủ VNCH sẽ chịu trách nhiệm hoàn
             toàn về những hậu quả của nó.
                  Để kết thúc, tôi xin thưa rằng tôi rất thán phục tinh thần bảo vệ
             quyền lợi quốc gia của ngài. Tôi công nhận rằng bản Hiệp Định
             này không được hoàn hảo, nhưng trong trường hợp hiện tại, đây là
             cơ hội tốt nhất ta nắm được. Tôi đã giải thích tại sao ta phải ký lúc
             này.
                  Tôi cho rằng ngài có hai lựa chọn chính yếu; một là, tiếp tục
             cản trở việc ký kết, đó là hành động có vẻ lẫm liệt nhưng thiển cận;
             hai là, dùng bàn Hiệp Định như một phương tiện để xây dựng một
             căn bản mới cho nền bang giao  Hoa Kỳ-VNCH. Tôi không cần
             phải nói ngài cũng biết rõ đây là con đường duy nhất để bảo vệ
             mục tiêu chung của chúng ta.
                        Trân trọng.
                    Richard Nixon.

                  Ông Thiệu đọc lá thư kỹ càng, góp nhặt cả những đe dọa và hứa
             hẹn, cố tìm ra căn bản những cam kết của người Hoa Kỳ. Ông ta
             hài lòng vì câu của Nixon: "Tự do và độc lập của VNCH vẫn luôn
             luôn là mục tiêu trọng đại trong chính sách ngoại giao của Hoa
             Kỳ". Với đà triệt thoái quân đội Hoa Kỳ từ hơn nửa triệu xuống
             còn hai mươi ngàn vào ngày 1-12-1972, ông Thiệu muốn được bảo
             đảm bằng những lời cam kết chắc chắn là Hoa Kỳ không thay đổi
             lập trường về VNCH. Thì đây, đầy đủ cả, Nixon hứa hẹn đủ điều.
             Về việc "cắt đứt mọi viện trợ". Thiệu nhớ lại hồi năm 1963, khi

                                           315
   311   312   313   314   315   316   317   318   319   320   321