Page 445 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 445

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


           04 Kissinger tiếp đại sứ Nga Anatoly Dobrynine trao cho ông
           này một lá thư của Ford gửi Brejnev đại khái chỉ nói về di tản:
           "Nỗi lo lắng nhất của chúng tôi bây giờ là thực hiện được sự di
           tản trong trật tự của người Mỹ và những người Việt quan trọng.
           Trong mục tiêu ấy, Hoa Kỳ sẵn sàng thương thuyết một cuộc
           ngưng bắn và những vấn đề chính trị. Xin trả lời lập tức,"
                 Trong  buổi  hội  kiến  ấy,  Kissinger  nói  rằng  nếu  có  ngưng
           bắn,  thì  Hoa  Kỳ  sẽ  ngưng  ngay  mọi  viện  trợ  chiến  cụ  cho
           VNCH, trái lại Hà Nội phải ngưng tấn công Sài Gòn và không
           bắn cao xạ vào những phi cơ Mỹ chở người di tản. Mọi tấn công
           vào phi cơ Mỹ sẽ tạo nên "một tình trạng rất nguy hiểm cho Hà
           Nội". Kissinger không nói rõ những vấn đề chính trị là gì.
                  Bobrynine  hứa với  Kissinger  rằng  Brejnev  sẽ  trả  lời  càng
           sớm càng hay. Sự thực là trả lời có sẵn: từ ngày 14-04 Văn Tiến
           Dũng đã ấn định cuộc tấn công Sài Gòn phát động ngày 26-04.
           (124).
                 Rồi đến hôm 17-04 giờ Sài Gòn, Martin gửi về Washington
           một tối mật điện dài, trong đó có kể việc Bùi Diễm và Trần Văn
           Đôn rất lo lắng mong sớm có thương thuyết với BV.

               Riêng đoạn 9 của lá thư xin thượng cấp cho phép được khuyên
           Thiệu từ chức viết:
                "... Theo ý tôi thì triển vọng thương thuyết không thể nào bắt
           đầu với Thiệu còn cầm quyền. Vậy tôi sẽ, trừ phi có chỉ thị cấm
           đoán, đến thăm Thiệu và nói đúng thế cho ông ta nghe. Nhấn
           mạnh với ông ấy rằng tôi chỉ nói thế với tư cách cá nhân mà thôi,
           như một người bạn mà xưa nay từng luôn luôn nói sự thật với
           ông ấy. Kết luận một cách miễn cưỡng của tôi là vị thể của ông
           Thiệu trong lịch sử sẽ cao đẹp hơn, do những vĩ tích mà ông đã
           thực hiện được. Còn nếu ông không làm thế, nghĩa là cứ ngồi đó
           quá lâu, ông sẽ mang tiếng để đời là bỏ lỡ không cho phép làm
           một cố gắng cứu vớt những gì còn lại của một quốc gia Việt
           Nam tự do... Tôi sẽ nói rằng kết luận vô tư và khách quan của tôi
           là, nếu ông không làm thế, những tướng lãnh của ông sẽ ép ông
           ra đi... Đối với thế giới, sẽ đẹp đẽ nếu ông tuyên bố với quốc dân
           rằng ông tự ý ra đi, để bảo vệ tính cách chính thống của Hiến

                                         444
   440   441   442   443   444   445   446   447   448   449   450