Page 446 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 446

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


               Pháp và của chính phủ kế vị, như thế sẽ giúp họ thương thuyết
               trên thế mạnh để bảo tồn một nước Việt Nam tự do. Tôi sẽ nói
               rằng đó là một hành động của người anh hùng, đã đặt quyền lợi
               của Tổ Quốc lên trên hết. Tôi sẽ nhắc đi nhắc lại rằng đó là riêng
               cá nhân tôi thẩm xét tình hình, chứ tôi không được chỉ thị nào
               của Tổng thống hay của ông ngoại trưởng, hai vị này vẫn luôn
               luôn ủng hộ chính phủ và nhân dân Việt Nam một cách tuyệt đối.
                    "Điện này do bản thân tôi đánh máy, không có bản nào ngoài
               Washington. Tôi tin rằng Thiệu sẽ nghe lời tôi...
                   "Tôi nghĩ rằng như thế sẽ có chút êm dịu để làm cho Nga Xô
               và Trung Cộng thấy rằng, trong quan hệ tương lai của họ với
               Hoa Kỳ, họ sẽ có lợi mà tận lực ép Hà Nội phải rút ra xa Sài Gòn
               và bắt đầu đi vào con đường thương thuyết..." (125)
                    Trưa  hôm  17-4  ấy  (giờ  Hoa  Thịnh  Đốn),  Kissinger  gửi  tối
               mật điện trả lời Martin:
                   "I have dicussed your Saigon 710 with the president. There is
               no  objection  to  your  proceeding  as  you  indicate  in  paragraph
               9..." (Tôi đã thảo luận với Tổng thống về bản văn Sài Gòn 710
               của ông. Không có gì cản trở về thủ tục của ông như ông trình
               bày trong điều khoản 9).
                    Vì lý do chệch 12 giờ, điện văn này tới Sài Gòn sáng sớm
               ngày 18-04. (126)
                     Luật sư Hoàng Cơ Thụy đưa ra nhận xét về sự việc này:
                   1.- Đảng ở Hà Nội đã nhất định, ngay từ hôm 25-03-75, rằng
               phải tổng tấn công và chiếm xong Sài Gòn trước ngày 1-5-1975;
               nhưng vì chiến thắng quá mau, chuyển quân không kịp, nên đảng
               giả đò bằng lòng thương thuyết với điều kiện tiên quyết là lật đổ
               Thiệu đi đã.
                     2.-  Chirac-Mérillon  tưởng  thật,  Đôn-Minh  tưởng  thật,
               Polgard-Martin  tưởng  thật,  Kissinger-Ford  tưởng  thật,  đều  tìm
               cách bắt Thiệu từ chức để lập một chính phủ liên hiệp "không
               Thiệu", rồi "không tay sai của Thiệu" ngõ hầu thương thuyết với
               CSBV... để được cái chi chưa biết!
                     3.-  Rút  cuộc  Thiệu  ra  đi,  Hương  phải  xuống.  Minh  cũng
               chẳng được cộng sản chấp nhận. Rồi đúng ngày 26-4 quân đội
               đầy đủ, Văn Tiến Dũng ra lệnh đánh Sài Gòn (127).
                      Frank Snepp kể tiếp rằng vào buổi trưa ngày 18-4, đại sứ

                                            445
   441   442   443   444   445   446   447   448   449   450   451