Page 484 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 484

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


               Phe Cộng Hòa? Phe Dân Chủ? Phe Bảo Thủ? Phe Cấp Tiến? Dĩ
               nhiên, giữa họ đã không cùng chung một đất đứng, một nền tảng,
               một quan điểm về chính trị, đạo đức văn hóa và xã hội.
                   Cộng sản miền Bắc và quốc gia miền Nam không có cùng một
               sự đánh giá về thành quả của cuộc chiến và Việt Nam nói chung
               cũng vậy. Hơn nữa, vấn đề thời gian cũng là một yếu tố quan
               trọng trong sự lượng giá.
                  Vậy làm sao có thể đạt được một sự lượng giá tương đối chính
               xác đầy đủ và khách quan về chiến tranh Việt Nam vào lúc này
               đây? Vấn đề quả thật không dễ dàng.

                  I-Bài học đối với người Hoa Kỳ:
                   Buổi đầu, Hoa Kỳ tìm cách ngăn chặn sự kiểm soát của người
               Pháp ở Đông Dương, cố gắng yểm trợ cho một chính phủ có một
               nền dân chủ, tự do, độc lập tại miền Nam và duy trì nền độc lập
               đó để ngăn chặn sự xâm lăng của cộng sản miền Bắc.
                   Trải qua năm đời Tổng thống Hoa Kỳ liên can tới cuộc chiến
               Việt Nam [Eisenhower, Kennedy, Johnson, Nixon, Ford], không
               có  vị  Tổng  thống  nào  thành  công  và  riêng  với  Tổng  thống
               Johnson và Nixon, sự nỗ lực quân sự đã đạt đến tối đa nhưng hậu
               quả chính trị đã thất bại hoàn toàn. Điều này chứng tỏ những lỗi
               lầm trong chính sách ngăn chặn toàn cầu (global containment).
               Chiến  tranh  Việt  Nam không  những chỉ  là  một  thất bại  ngoại
               giao đơn thuần mà còn là một thách thức nghiêm trọng đối với
               nhân dân Hoa Kỳ và các nhà lãnh đạo của họ.
                   George C. Herring, giáo sư Sử học Đại học Kentuckey, trong
               tác phẩm “American’s longest war” cho rằng:”Sự tham gia của
               Hoa Kỳ tại Việt Nam từ đầu không phải là một hệ quả sai lầm
               trong phán đoán hay sự đổi thay tư cách của các nhà hoạch định
               chính sách dù các điều này vẫn tồn tại khá nhiều. Sự tham gia
               này là sự lớn mạnh tự nhiên nếu không muốn nói là không thể
               tránh  khỏi  của  một  tầm  nhìn  mang  tính  toàn  cầu  và  của  một
               chính  sách  mệnh  danh  chính  sách  ngăn  chặn  (policy  of
               containment) mà người Hoa Kỳ trong và ngoài chính quyền đều
               mặc nhiên chấp nhận mà không đặt thành vấn đề nào trong suốt
               hai thập niên qua”. (1)


                                            483
   479   480   481   482   483   484   485   486   487   488   489