Page 500 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 500

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


               thuận và thi hành vì không có cách nào khác và Miền Nam sẽ
               được giải cứu. Nhưng người lãnh-đạo phải là người sẵn-sàng
               chết cho đất nước chớ không phải tham sinh úy tử, đầu hàng hay
               chạy trốn. Đó cũng là cách chúng-ta trả thù nước Mỹ đã tàn-bạo
               can-thiệp vào nội-bộ nước ta.” (15).
                   Ý kiến của ông Nguyễn-Trân là một ý kiến rất khả thi. Giải-
               pháp đề nghị đó nếu nghiên cứu kỹ để thi-hành với một sự bảo
               mật  tuyệt-đối  chắc-chắn  sẽ  xoay  chuyển  được  tình-thế.  Hiệp-
               Đinh  Ba-Lê  được  ký-kết  có  sự  đảm  bảo  của  các  cường-quốc
               trong một hội-ngh quốc-tế gồm các quốc gia Cộng Hòa Nhân-
               Dân Trung-Hoa, Pháp, Liên-Xô, Anh quốc, Gia-Nã Đại, Hung,
               Nam-Dương,  Ba-Lan  và  Tổng  Thư    Ký  Liên-Hiệp-Quốc  cùng
               bốn phe trong hòa-hội là Hoa-Kỳ, cộng-sản Bắc Việt, Việt Nam
               Cộng Hòa và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Trên phương-
               diện quốc tế công pháp, Việt Nam Cộng-Hòa có quyền đòi các
               thành  viên  nói  trên  lên  tiếng  khi  cộng-sản  Bắc  Việt  vi-phạm
               trắng-trợn hiệp-định bằng cách xua quân tiến chiếm miền Nam.
               Đòi suông thì không được nhưng đòi lên tiếng và đòi phản-ứng
               theo cách của ông Nguyễn-Trân với quyết-tâm một mất một còn
               thì chúng ta có thể  tìm ra cái sống trong cái chết. Tuy-nhiên,
               đúng như  ông Nguyễn-Trân nói, điều này đòi-hỏi sự đảm lược,
               liều  thân  vì  xã  tắc  của  một  vị  anh-hùng  cái  thế,  nhưng  ông
               Nguyễn Văn Thiệu hay đến cả Dương-Văn-Minh không có được
               cái dũng, đảm lược cần-thiết đó.
                   c-Sách-lược chiến-tranh:
                   Như trên đã đề-cập, Hoa-Kỳ khi điều-hành cuộc chiến-tranh
               Việt Nam đã theo một sách-lược “không thủ thắng” của Johnson.
               Theo đó quân-đội Hoa-Kỳ do Tướng Westmoreland làm Tổng-
               tư-lệnh không được phép tấn-công cộng-sản vượt qua vĩ-tuyến
               17, và cũng không được tấn công vào Lào và Cao-Mên. Thông-
               thường một cuộc chiến-tranh để đạt đưược thắng-lợi chắc-chắn
               là phải tấn-công thẳng vào sào-huyệt hay bộ đầu não của địch
               quân, không để địch quân có được bất-cứ một căn-cứ địa nào an-
               toàn thì tại VIệt-Nam, việc người Mỹ không đụng đến vùng đất
               bên trên vỹ-tuyến 17 đã tạo cho cộng-sản Bắc-Việt  một hậu-cứ
               an-toàn để cung cấp người và vật-lực cho cuộc chiến xâm-lăng
               Miền Nam qua đường mòn Hồ-Chí-Minh; không tấn-công qua

                                            499
   495   496   497   498   499   500   501   502   503   504   505